Đại thiếu gia, em lạy cậu!

Đại thiếu gia, em lạy cậu!

Tác giả: Lan Rùa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326393

Bình chọn: 7.00/10/639 lượt.

chứ? Cô đúng là hư, khổ nỗi, khoảng cách gần quá, mỗi hơi thở ấm áp của cậu phả vào khe rãnh ấy là người cô lại run hết thảy.

-“Có chắc…có chắc…chắc là cách này ổn không cậu?”

Ai đó khẽ ngóc đầu, lườm lườm.

-“Mày không tin tao? Hay mày muốn tao chết…”

-“Không…không…em không dám…em tin…em tin…”

Ai đó tiếp tục công việc ủ ấm, còn cô, thao thức thao thức, khó khăn lắm mới ngủ nổi.

*****

Nhi tỉnh dậy thấy cậu hết chảy máu cũng yên tâm chút chút mà hôm qua mất ngủ nên người khá là mệt mỏi. Nhìn sang cậu, trông cũng không được khỏe là mấy, chắc do bị ốm.

Bàn ăn buổi sáng nhà họ Hoàng có hai kẻ mắt thâm quầng.

Người làm lần lượt dọn từng món, Hoàng Thế Lân hắng giọng.

-“Trẻ thì trẻ, cũng phải giữ sức…”

Mẹ bên cạnh nghe thấy thì e hèm.

-“Ôi dào, ăn thua gì, ngày xưa mẹ quen một người bạn, trong vòng hai năm, bao nuôi tất cả 73 em gái, mà đấy là con số thống kê, còn trên thực tế, chưa kể tới tình một đêm đâu…thế mà giờ vẫn khỏe như trâu các con ạ…”

Ba tự dưng mặt tối sầm, yên lặng dùng bữa, mẹ tiếp tục.

-“Nhi, Nhi…tối qua thấy thế nào con…có khỏe không…thằng kia…nó có quá đáng lắm không…ăn xong đi nằm đi con ạ…”

Hiển ngồi đối diện, tý nữa thì sặc. Nhi không hiểu thâm ý, vẫn ngây ngô trả lời.

-“Không, con khỏe mà!”

Nhìn con gái không chút ngại ngùng thế là biết thằng con trai vô tích sự rồi, bà khẽ thở dài. Thật là, đã đến bước đấy rồi, chẳng nhẽ lại phải bảo ba mày đào tạo lại mày.

-“Thợ săn đã mang thỏ tới tận hang mà cọp không ăn thì chắc là con cọp ngu!”

Bà mẹ bâng quơ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, Uyển Nhi chẳng hiểu gì cả, cô chỉ là nêu ý kiến của mình.

-“Nhỡ con cọp ấy vừa ăn no thì sao hả mẹ?”

Nhưng mẹ không nhìn cô, mẹ nhìn cậu, hình như mẹ mong cậu phát biểu hơn thì phải? Cũng đúng, cậu thông minh hơn cô rất nhiều mà!

Nhấp ly rượu vang, Hoàng Thế hiển bình thản đáp.

-“Lao tới ăn ngay là hạ sách, thượng sách là vờn thỏ con cho đã, để ngày ngày nó tự chạy tới miệng cọp, thỏa thích ăn…”

-“Khụ…”

-“Khụ…”

Hai ba mẹ cùng ho sặc sụa, các bác phục vụ bên cạnh thì nín cười đỏ hết cả mặt. Cậu vẫn ăn rất bình thường, Nhi ngẩn ngơ, mọi người làm sao không biết, có chuyện con cọp và con thỏ thôi mà?

Nhiều lúc cô cũng ước chi mình thông minh lắm nhé, người ta bảo người ngốc thì sướng, không phải suy nghĩ nhiều, đã ai ngốc chưa mà biết sướng? Khổ bỏ xừ, ví dụ như này này, muốn tham gia bàn luận cũng không đủ khả năng.

Tiễn cậu đi làm, đầu cô vẫn vương vấn chuyện lúc nãy, hỏi dò.

-“Cậu ơi, con thỏ bé xíu làm sao mà con cọp ăn trong nhiều ngày được?”

Cô chỉ thắc mắc thôi mà, sao cậu phải khẩn trương kéo cô thẳng vào xe? Ánh mắt này, thật…không xong rồi… một tay cậu đỡ người cô, môi rà soát môi xinh, cắn cắn nhấm nhấm, gương mặt gần trong gang tấc nở nụ cười vô cùng tà mị. Con vợ bé bỏng này, quả thật nó bé bỏng đáng yêu quá, hận không nuốt chửng được luôn.

-“Cậu…muộn làm…”

-“Con cọp nó để dành, mỗi ngày ăn con thỏ một ít, vợ hiểu không?”

-“Em á…hơi hiểu ạ…”

-“Vợ nghỉ làm tới bao giờ?”

-“À trước em xin nghỉ một tuần trăng mật đó…”

-“Thôi, vợ ở nhà làm gì, đi làm với chồng đi!”

-“Em…em còn đang mặc đồ ở nhà nè…”

-“Không quan trọng, hôm nay vợ làm cho chồng, chồng trả lương…”

Hoàng Thế Hiển là vậy đấy, cậu hỏi người ta, nhưng không cần nghe sự đồng ý, chiếc xe đã lao vun vút. Tới công ty, cậu cũng chẳng kiêng dè gì cả, đường hoàng nắm tay cô dắt vào phòng mình, có người thấy bình thường, họ là anh em nuôi mà, thân thiết là điều đương nhiên, có người lại thấy không đúng lắm, có người thấy ghen tỵ, nói chung, dấu hiệu báo trước một chợ dưa đắt giá.

Phòng Phó Tổng.

-“Em làm gì bây giờ?”

-“Mày xem mày làm làm được cái gì?”

Xem xét, xem xét, chẳng có việc gì làm được cả. Phòng cậu người ta lau sạch hết rồi, giao dịch thì hôm nay không có, đành ngồi ở sô pha xem ti vi.

-“Con vợ kia, tao trả tiền cho mày để mày nhàn nhã ngồi đó hả?”

-“Nhưng có việc gì đâu ạ?”

Hoàng Thế Hiển liếc quanh, đúng là phòng cậu chẳng có cái gì hợp với cô, đành ra vẻ uể oải.

-“Mỏi lưng ghê…”

-“Dạ, thế em tẩm quất cho cậu nhé!”

-“Cũng tạm được!”

Ai đó ra vẻ kiêu căng rồi tập trung vào công việc, ai kia xoa nắn rất chi là nhiệt tình. Trước cô cứ nghĩ càng chức cao càng nhàn, giờ mới biết cậu cũng lắm việc lắm nha, hợp đồng, văn kiện cần giải quyết cứ chất đống, đã thế, trợ lý còn gọi điện liên tục xin chỉ thị.

Dù sao thì cô rất thán phục cậu, thấy quyết định đưa cổ phần của mình rất chi là sáng suốt. Nhưng cũng thương quá, nhìn người mình yêu vất vả vậy, ai chả thương, thế mà cậu vẫn còn nhớ được cả giờ uống thuốc của cô…còn cô, nghĩ lại, mình chưa chăm sóc cho cậu tốt thì phải…hối hận quá!!!

-“Cậu nóng hay lạnh để em chỉnh điều hòa?”

-“Không cần.”

-“Cậu thích ăn gì không?”

-“Không.”

-“Thế uống gì em lấy? Sữa hay nước hoa quả?”

-“Mày làm sao đấy?”

Hiển ngạc nhiên, Nhi đánh trống lảng.

-“Em, sợ cậu khát thôi…”

-“Ừ thì khát…”

-“Thế cậu uống gì?”

-“Cho xin ít nước…”

-“Nước gì ạ?”

Câu trả lời là môi đã bị ai đó măm măm một cách ngon lành rồi! Cậu thật là, đang xin ít nước cơ mà, nói một đằng làm một n


XtGem Forum catalog