80s toys - Atari. I still have
Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Tác giả: Nữ vương không ở nhà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323884

Bình chọn: 7.00/10/388 lượt.

ị lão gia lại miệng nói không tin, tiến lên từng bước, đến trước mặt A Phúc muốn nói chuyện, A Phúc vội vàng lui trở về, nhị lão gia cũng theo từng bước tiến lên, mà mấy tùy tùng theo sau nhị lão gia thế nhưng giống như không thấy chuyện gì, chỉ đứng ở đó không nói lời nào. Đang lúc A Phúc lúng túng hết sức, chợt nghe đến xa xa có tiếng hô: “A Phúc, nàng hôm nay trở về sớm thật!”

Nhị lão gia không ngờ tới nơi này lại có người, quay đầu nhìn lại, thì ra là một thanh niên tuổi còn trẻ, nhìn có chút quen mắt. Lập tức ông lui ra phía sau mấy bước, ho khan mấy tiếng, chắp tay sau lưng nghiêm mặt nói: “Ngươi là ai, ở trong này muốn làm cái gì?”

Người tới đúng là Thường Hiên, hắn giống như vừa mới nhìn thấy nhị lão gia, cuống quít chạy lên chào nói: “Nhị lão gia thứ tội, tiểu nhân Thường Hiên, là con trai của Thường quản sự trong phủ, hiện nay đang ở chỗ tam thiếu gia hầu hạ. Hôm nay tam thiếu gia niệm tình tiểu nhân mới cưới vợ, nên cho tiểu nhân về sớm, ai ngờ xa xa nhìn thấy nương tử A Phúc đã ở trong này, trong lòng vui vẻ, vội kêu lên. Tiểu nhân ánh mắt không tốt, không thấy được nhị lão gia cũng ở bên cạnh, xin nhị lão gia đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân.”

Hắn một phen nói có đầu có đuôi, tự giới thiệu mình, còn nói rõ lý do mình xuất hiện ở trong này, đồng thời còn biểu lộ, trước mắt chính là tiểu nương tử mới vào cửa của Thường Hiên.

Nhị lão gia nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong miệng ‘hừ’ một tiếng: “Thảo nào ta thấy ngươi nhìn quen mắt, thì ra là tiểu tử hầu hạ bên người Ninh nhi.” Ninh nhi chính là nhũ danh của tam thiếu gia.

Thường Hiên lại giống như không cảm giác được nhị lão gia đang bất mãn, trên mặt còn tươi cười gật đầu nói: “Nhị lão gia ánh mắt thật tốt!”

Tục ngữ nói ra tay không đánh khuôn mặt người tươi cười, huống chi nhị lão gia vừa mới tính đùa giỡn vợ của người hầu chuyện này cũng không phải truyện tốt, nay bị chính người chồng chính thức bắt tại trận, ông cũng lười nói nữa, vung tay áo, xoay người mang theo người hầu rời đi.

Lập tức giữa sân chỉ còn lại có Thường Hiên và A Phúc, A Phúc cúi đầu, hai tay nắm chặt, trong lòng nàng vẫn sợ hãi như cũ. Nhị lão gia ngày thường dính dáng tới không biết bao nhiêu nha hoàn, có đôi khi ngay cả mấy phụ nữ đã có chồng dáng vẻ tốt cũng không bỏ qua. Nay cho dù mình đã gả cho Thường Hiên, ông ta đối với mình vẫn có khả năng xuống tay. Hôm nay nếu không phải Thường Hiên đúng lúc xuất hiện, hậu quả rốt cuộc như thế nào nàng thật không dám suy nghĩ.

Khuôn mặt tươi cười vừa rồi của Thường Hiên khi đối diện với Nhị lão gia sớm đã không thấy tăm hơi, đen mặt nghiêm khắc nhìn A Phúc đang cúi đầu, A Phúc càng xấu hổ, đầu cúi càng thấp. Thường Hiên nhìn nửa ngày, rốt cục bình tĩnh nói: “Về nhà thôi.”

Thường Hiên đi phía trước, cô dâu nhỏ A Phúc theo phía sau, may mà một đường này không có người, hai người rất nhanh vào cửa nhà.

Đi vào phòng ở, Thường Hiên khóa cánh cửa phía sau lại, bình tĩnh đặt mông ngồi ở trên giường: “Hôm nay nàng làm sao lại thân thiện với ông ta như vậy!” Hắn mở miệng giọng điệu không tốt.

A Phúc cúi đầu nhỏ giọng giải thích: “Không có thân thiện, là ông ta gặp ta, muốn nói chuyện với ta thôi.”

Thường Hiên sắc mặt càng thêm khó coi, mặt nhăn mày rậm nói: “Nàng không được để ý đến ông ta đó.”

A Phúc muốn giải thích, nhưng nhìn trộm sắc mặt Thường Hiên, cuối cùng không nói lời nào, chỉ cúi đầu trầm mặc.

Thường Hiên cau mày không biết suy nghĩ cái gì, qua nửa ngày, ngẩng đầu nhìn cái gáy của A Phúc đang yên lặng không nói, rốt cuộc có chút mềm lòng, thở dài một hơi nói: “Thôi, chuyện này cũng không thể trách nàng, ông ta lôi kéo nói chuyện với nàng, nàng tất nhiên là không dám tránh đi rồi.”

A Phúc trong mắt có chút ướt át, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.

Thường Hiên lại trầm tư nửa ngày, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: “Nàng mỗi ngày không thích ra cửa, chỉ thích ở trong phòng thêu làm việc, làm sao mà đụng phải ông ta? Ông ta làm thế nào gặp được nàng mà muốn lập nàng làm thiếp?”

A Phúc vội vàng đáp: “Ta quả thực không có thường ra cửa, trong phủ rất nhiều người cũng không biết. Nhưng có một ngày Lâm ma ma cảm thấy trong người không khoẻ, nên sai ta đem đồ đưa qua bên chỗ nhị gia, ai biết vừa vặn gặp nhị lão gia…”

Thường Hiên nghe xong, nhìn chằm chằm A Phúc nay đã không còn bộ ngực đầy đặn, bỗng nhiên hận nói: “Cũng tại nàng trước kia không để ý, mới chọc nhị lão gia chú ý đến. Nếu nàng trước kia thu mình giống như bây giờ, chỉ bằng nhan sắc của nàng, thành thật sẽ không làm cho cái lão già đã ngoạn không biết bao nhiêu nha hoàn kia nhìn trúng đâu.”

A Phúc bị nói không chống đỡ được, xấu hổ cúi đầu, hận không thể chui vào trong động.

Thường Hiên nhìn A Phúc sắc mặt ửng hồng, vẫn bất mãn nói: “Chẳng lẽ nàng không tin lời ta nói sao, kỳ thật nhan sắc của nàng ở trong phần đông nha hoàn cũng không tính là cái gì mà.”

A Phúc liên tục gật đầu, run rẩy thừa nhận nói: “Ta biết, ta biết bản thân nhan sắc rất bình thường, người vừa ngốc lại vụng về, nay gả cho chàng, thật sự khiến chàng bị ủy khuất, là ta trèo cao thôi.”

Thường H