XtGem Forum catalog
Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Tác giả: Nữ vương không ở nhà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325845

Bình chọn: 8.00/10/584 lượt.

ợi cùng với yêu thích và ngưỡng mộ, còn có lão phu nhân đối đãi khác biệt, thậm chí vài nha hoàn còn ân cần hầu hạ, đối với A Phúc quả thực giống như cưỡi ngựa có vẻ là không thực.

Lúc này nằm ở trên giường, tựa vào trong ngực kiên cố của người đàn ông nhà mình, nghe tiếng tim đập quy luật có lực kia, tim của A Phúc cuối cùng cũng yên lại.

Nàng dùng hai má mềm mại cọ xát lên cánh tay phu quân, thì thào nói: “Sao cứ cảm thấy hôm nay là một giấc mộng.”

So với A Phúc không yên, Thường Hiên cũng rất hưng phấn, lúc này hắn ôm A Phúc, hung hăng hôn một cái nói: “Nếu là mơ, vậy cả đời không tỉnh lại là được!”

A Phúc bị hắn hôn, ở trong ngực hắn cọ cọ hai má vì bị hôn mà lây dính ướt át, trong miệng lại bỗng nhiên nói: “Chuyện nhị thiếu phu nhân chàng có biết đúng không?”

Thường Hiên vừa nghe thì dừng lại, nhìn nàng nói: “Sao bỗng nhiên nhắc tới chuyện này?”

A Phúc vừa thấy hắn như vậy, trong lòng hiểu được hắn hẳn là biết, lập tức thở dài nói: “Nếu việc này ngay cả ta là một tỳ nữ nho nhỏ cũng biết, phỏng chừng tất cả người trong phủ đều biết, không đúng, hẳn là cả kinh thành mọi người đều biết đến.” Chuyện này tự nhiên cũng bao gồm cả vị hoàng gia quý nữ cao cao tại thượng kia —— hưng thịnh công chúa biết.

Thường Hiên không nói lời nào, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa thắt lưng tinh tế, mềm mại của A Phúc, thấp giọng nói: “Việc này cũng chỉ lén lút bàn luận thôi, bất quá sao bỗng nhiên nàng nhớ tới?”

A Phúc lôi kéo tay Thường Hiên, ý bảo nói: “Ta chỉ biết đại khái, cũng không biết cụ thể sao lại như thế, chàng nói cho ta nghe đi.”

Thường Hiên thở dài, nhìn cành cây bên ngoài bởi vì gió thổi mà ở trên cửa sổ lay động bóng cây, nhẹ giọng nói: “Ta cũng chỉ biết chín phần, hôm nay nói cho nàng, nàng đừng nói cho người ngoài nghe, sau này coi như không biết cũng được.”

A Phúc ở trong lòng Thường Hiên tìm một vị trí thoải mái, nhẹ gật đầu nói: “Ta làm sao dám nói cho người ngoài nghe, chàng nói đi.”

Thường Hiên thế này mới gật gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng giúp A Phúc gạt mấy sợi tóc, thế này mới lại nói tiếp.

Thân thế nhị thiếu phu nhân, là một bí mật công khai ở trong phủ. Bất quá mấy năm gần đây không ai dám nhắc tới, cũng chính là vợ chồng trẻ khi ở trong ổ chăn nhàn thoại mới dám nói lên thôi.

Nhị thiếu phu nhân, vốn dĩ là con gái của một phú thương, vì sao gả cho đích tử* nhị thiếu gia cảnh hầu phủ làm vợ, chuyện này cũng là có nguyên nhân. Nói cái này, cũng không thể không nói đến một vụ bê bối của hoàng gia vương triểu này.

(*) con trưởng vợ cả

Thì ra đương kim Thái Hậu vốn dĩ tên là Trân Châu sinh ở gia đình bình thường, đứng hàng thứ nhất, trong nhà mẹ thêu giỏi, vì thế Trân Châu này từ nhỏ là một tay thêu giỏi. Sau khi lớn lên mười bốn tuổi hứa gả cho con trai một tiểu quản sự ở phường thêu lân cận làm vợ. Nàng sau khi vào cửa cũng là vợ chồng ân ái, chưa đến một năm thì sinh ra một bé gái tên là Tú Vân. Khi Tú Vân vừa được ba tuổi, bỗng nhiên một ngày Trân Châu về nhà mẹ đẻ, ở nhà mẹ đẻ gặp được một thầy bói mù, thầy bói tốt bụng xem quẻ, vừa sờ xuống là nói nàng này làm mẫu nghi thiên hạ.

Cha mẹ Trân Châu dĩ nhiên là không tin, chỉ nói thầy bói mắt mù, tự nhiên nhìn không thấy con gái sớm đã làm vợ người ta rồi. Mà hiện thời là thái bình thịnh thế, con rể của mình thấy thế nào cũng không có khả năng làm Hoàng Thượng. Thầy bói nghe nói chuyện này cũng có chút nghi hoặc, bất quá ông lại tin tưởng chắc chắn mình không bói lầm, nàng đúng là mẫu nghi thiên hạ.

Cha Trân Châu cực kỳ nghi hoặc, bất quá vừa vặn lúc này trong cung muốn chọn nữ thêu, ông thấy con rể ra cửa nhập hàng đến nay chưa trở về, mới cả gan che trời làm cho con gái Trân Châu dùng tên của con gái thứ hai Minh Châu đi tham gia tuyển nữ thêu. Ông vốn dĩ cũng là có ý muốn thử xem, nếu không thành cùng lắm thì con gái tiếp tục cùng với con rể làm vợ chồng thôi. Ai biết vừa khéo, Trân Châu thế nhưng thuận lợi tiến cung, được Thánh Thượng lúc ấy thân là thái tử nhìn trúng, ở tại đông cung, không lâu sau là truyền ra tin vui.

Cha Trân Châu đến tận lúc này mới cảm thấy thầy bói kia nói đúng, mà lúc này con rể ở phường thêu kia đến muốn tìm vợ. Cha Trân châu dĩ nhiên không có con gái để trả, đành phải nói con gái đã sớm bạo bệnh mà chết. Con rể tự nhiên là không tin, đem cả nhà nhạc phụ náo loạn đến tận trời, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ đành mang theo con gái Tú Vân rời đi.

Vài năm sau, Tú Vân vừa được bảy tuổi, bỗng nhiên một trận lửa lớn đem phường thêu thiêu sạch không còn một mảnh, cha cũng táng thân trong biển lửa. Tú Vân cơ khổ không nơi nương tựa, chỉ đành nương tựa ở nhà ông ngoại, ai biết ông ngoại bà ngoại cũng sớm qua đời, mà thân nhân duy nhất là người dì từ lâu đã gả đi xa.

Nàng tuổi nhỏ lẻ loi hiu quạnh lưu lạc đầu đường, đau khổ gì cũng chịu qua, cuối cùng lúc thiếu chút nữa bị đói chết, thì bỗng nhiên được một người tốt bụng nhận nuôi. Người tốt bụng kia là nhà tích thiện, cũng là mấy đời buôn bán. Người nọ đem nàng nhận nuôi, đối với nàng sủng ái vô cùng, nàng cũng không hiểu nguyên do, nhưng dần dần cũng hiểu được điều g