XtGem Forum catalog
Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Tác giả: Nữ vương không ở nhà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326511

Bình chọn: 8.5.00/10/651 lượt.

phu nhân gật gật đầu, vẫn như cũ không hé răng.

Thường Hiên biết trong lòng nàng có lẽ có tâm sự, bất quá nay hắn quả thực đã không còn là gã sai vặt vẫn đi dỗ bé gái vui vẻ kia, mà trước kia về chuyện A Phúc và đại thiếu gia, trong lòng hắn còn có chút so đo, vì thế cũng không nói gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Lúc này Vượng phu nhân đã mang thai tám tháng, nàng phiền muộn thở dài một hơi, xoay người trở về phòng, về phòng lại nhìn đến vẻ mặt Tôn Vượng đầy mất hứng đón đầu nàng.

Vượng phu nhân cũng không để ý, nàng dĩ nhiên biết Vượng không thích mình nói chuyện với Thường Hiên, lập tức nàng cũng không nói gì, lại nằm trên giường tính nghỉ một lát. Trong lòng nàng chịu khổ sở, trên người cũng có chút mệt mỏi.

Ai biết Vượng hôm nay trong lòng rất không thoải mái, hắn đứng ở trước giường, nghiêm mặt nói: “Trong lòng nàng nhớ người khác, thấy người ta có chuyện khó khăn, nàng đau lòng, có phải không?”

Vượng phu nhân không muốn đế ý đến Vượng, chỉ quay mặt vào trong giường.

Vượng lại càng thêm mất hứng, đưa tay giữ chặt Vượng phu nhân: “Nàng đứng lên, nàng nói cho ta biết, có phải còn đau lòng người ta hay không?”

Vượng bình thường cũng không phải như thế, hắn cho dù có gì không thoải mái cũng chịu đựng, đều là chiều theo Vượng phu nhân. Nhưng hôm nay hắn hiển nhiên muốn phát hỏa, chắc là lần này hắn rất nóng giận, Vượng phu nhân vốn dĩ phiền muộn nổi lên bất mãn, dứt khoát ngồi dậy trầm mặt nói: “Chàng rốt cuộc muốn ồn ào cái gì? Thấy người khác có chuyện rủi ro chàng cao hứng có phải không?”

Nàng trừng mắt nhìn phu quân mình, rõ ràng thừa nhận nói: “Đúng vậy, ta đau lòng đó, vậy thì sao! Ta cũng là từ nhỏ lớn lên cùng Thường Hiên, quan hệ trước kia rất tốt! Nay huynh ấy khó khăn, ta không được lo lắng cho huynh ấy sao?”

Một phen nói này khiến Vượng á khẩu không trả lời được, hắn không biết làm thế nào phản bác nhưng trong lòng lại cảm thấy nghẹn khuất, vì thế trong cơn giận dữ lôi kéo Vượng phu nhân nói: “Nàng ở trong này ầm ĩ với ta cái gì, nàng ở trước mặt mẹ ta có dám nói như vậy không? Nàng dám nói như vậy với Thường Hiên không? Có bản lĩnh nàng đứng lên nói với người khác đi!”

Vượng phu nhân không muốn đứng lên, lại bị hắn ra sức lôi kéo, cũng trong lúc lôi kéo như vậy, không chú ý một cái, không ngờ Vượng phu nhân từ trên giường trượt xuống đất, lập tức té lăn trên đất.

Vượng phu nhân thét chói tai một tiếng, ôm bụng đau khổ rên rỉ nói: “Con của ta…”

Vượng thấy tình cảnh này, nhất thời choáng váng, ngốc lăng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Vượng phu nhân nước mắt lập tức chảy ra, một bên đau khổ rên rỉ, một bên suy yếu kêu lên: “Mau, mau gọi người…”

Vượng lúc này mới phản ứng lại, vội xoay người chạy ra ngoài phòng, trong miệng hô to: “Người đâu! A Tĩnh sắp sinh!”

Lại nói Thường Hiên từ trong phòng Tôn đại quản gia đi ra, cũng không có trực tiếp rời phủ, mà trực tiếp đi đến tiểu viện mình từng ở trước kia. Tiểu viện này không nhiều người ở, nhưng bởi vì thường đại quản sự vẫn ở đây, cho nên vẫn có vú già đúng giờ đến quét tước, cũng không vì bọn họ chuyển đi mà bỏ hoang.

Thường Hiên vào phòng ngồi trong chốc lát, lại bước vào buồng trong, nhớ lại một phen chuyện thành thân lúc trước của mình và A Phúc, thế nhưng cảm thấy là đã qua thật lâu. Nhưng bấm ngón tay tính toán, bất quá chỉ mới hơn nửa năm mà thôi.

Hắn đợi nửa ngày, lại nghe bên ngoài có tiếng cửa phòng mở, đi ra vừa thấy, quả nhiên là cha hắn Thường quản sự.

Thường quản sự trên mặt cũng không tốt, vào nhà nhìn thấy hắn cũng không có đặc biệt kinh ngạc gì, Thường Hiên muốn đứng lên, Thường quản sự lại ý bảo hắn ngồi xuống.

Cha con hai người ngồi đối diện một lát, Thường quản sự lại đột nhiên hỏi: “Hôm nay lúc đi ra, con có gặp Vượng phu nhân?”

Thường Hiên chưa từng nghĩ cha lại hỏi chuyện này, thuận miệng nói: “Có gặp, còn nói mấy câu.”

Thường quản sự nhẹ nhàng ‘À’ một tiếng.

Thường Hiên không rõ cha vì sao hỏi chuyện này, vội bổ sung: “Đơn giản là nói vài câu chuyện nhà, nàng ấy hỏi chuyện cửa hàng, con có theo ứng phó mấy câu, sau đó con khuyên nàng ấy vào nhà nghỉ ngơi, nói bên ngoài hơi ẩm.”

Thường quản sự gật gật đầu, cũng không nói lời nào.

Thường Hiên càng nghi hoặc: “Cha, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thường quản sự lại lắc đầu nói: “Không có gì. Mà chuyện cửa hàng kia của con, trong lòng có tính toán gì không?”

Thường Hiên nhớ tới cửa hàng, hơi nhíu mi, lo lắng nói: “Con hiện giờ có vài tính toán, chỉ là sợ phải chậm lại việc thực hiện.”

Thường quản sự nhìn con trai: “Nói nghe một chút.”

Thường Hiên thế này mới nói: “Trước mắt có vài việc, con nhất định phải làm, một là đem nhưng người có tư tâm, mặc kệ là lấy tiền công hay là sâu mọt toàn bộ làm rõ, rồi tìm vài người tin cậy xếp vào; Thứ hai, trước mắt đem chỗ vải đó xử trí thỏa đáng; việc thứ ba, đó là tiền thu nhập, muốn tìm vài cách kiếm tiền cho tốt.”

Thường quản sự nghe xong an bài của con trai, rất là vừa lòng: “Việc thứ nhất thì thôi, bên cạnh cha cũng có mấy người già tin được, đều là theo ta đã lâu, đến lúc đó nhờ bọn họ quá giúp đỡ. Về phần