Đại ca xã hội đen “Cầm thú tinh khiết”

Đại ca xã hội đen “Cầm thú tinh khiết”

Tác giả: Toán Miêu Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327603

Bình chọn: 10.00/10/760 lượt.

cô gái này lừa anh, Lăng La Sát nói một câu đã hoàn trả tiền, anh cũng không còn cách, vì một chút tiền này cùng Lăng Gia Bang chơi cứng là không đáng, Trình Thất a Trình Thất, cô thật là bản lĩnh có ngất trời, cố làm ra vẻ lạnh nhạt, bộ dạng không trả tiền sẽ đền mạng.

Trình Thất cảm thấy không ổn, ai có thể nắm chắc mười phần? Im lặng nhìn quang cảnh tuyệt đẹp một vòng, đột nhiên nhanh trí, cười nói: “Nếu trong vòng ba trăm năm cũng không khai phá được, chỗ này dùng để làm nghĩa trang cũng không tồi!”

“Nói nhảm đấy! Cô ta đang khiêu chiến tới ranh giới cuối cùng của đại ca sao?” Bạch Diệp Thành cũng âm thầm đổ mồ hôi lạnh vì cô gái.

Lộ Băng choáng váng, không ngờ Chị Thất sẽ nói như vậy.

Vẻ mặt Lạc Viêm Hành vốn ôn hòa, đùng một cái chuyển thành xanh mét.

Trình Thất còn đang âm thầm trầm trồ khen ngợi sự nhanh trí của mình, hưng phấn lôi kéo cánh tay của người đàn ông chỉ vào một chỗ nói: “Lạc Nhị gia, anh xem bên kia, là chính giữa, đến lúc đó mộ của anh sẽ đắp lên nơi đó, chiều rộng 50m, dài 70 mét, cao 20 mét! ở giữa sẽ xây cho anh một mái nhà, gió mặc gió, mưa mặc mưa!” Vừa đi tới đi lui, vừa kích động giới thiệu.

Chị Thất, chị xây mộ cho Tần Thủy Hoàng sao?

Lạc Viêm Hành thấy cô gái vừa nói đến anh sẽ chết, liến thoắng không ngừng, giống như cắn thuốc lắc, rất hăng say, nhất thời nắm quyền, cô cứ hi vọng anh chết đến như vậy?

“Này, chỉ cần suy nghĩ một chút thì có cảm giác giống như ông vua, ở giữa xây thêm cho anh một đài phun nước, bên trong đặt pho tượng nữ thần Hy Lạp, tất cả cửa sổ đều bằng thủy tinh màu, treo một đèn chùm pha lê, chiều rộng mười mét, dài mười mét, mời một danh gia điêu khắc tranh Sơn Thủy, làm một mặt trời thật to theo phong cách non nước, chôn theo cho anh một số dạ minh châu lớn bằng trứng gà, kim cương mỗi viên to bằng nắm tay, ngôi sao hải dương gì đó, cho anh mang theo hết, cuối cùng chôn theo cho anh quần áo và di vật. . . . . .” Trời ạ, hình ảnh xuất hiện trong đầu quá hùng tráng rồi.

Lạc Viêm Hành dứt khoát hai tay chắp sau lưng, nghe cô gái này nói xằng nói bậy, nhưng lời nói có lý lẽ rõ ràng, dĩ nhiên, nếu như là phần mộ của người khác, anh sẽ cảm thấy nơi này đúng là một thiên đường, nhưng nếu là của anh, cảm giác cũng không giống nhau, Trình Thất, anh xem thường cô gái này, chẳng những suy nghĩ kín đáo, có óc lãnh đạo mà còn ăn nói khéo léo, sợ rằng trên thế giới cũng không tìm ra một người có thể so miệng lưỡi với cô, đột nhiên cắt ngang: “Mộ chôn theo quần áo và di vật đó chỉ dành cho người chết không toàn thây!”

Thật sao? Một cô gái nào đó suy nghĩ một chút, hình như là thế, không sao cả khoát tay: “Vậy thì làm tủ quần áo, đem toàn bộ quần áo của anh bỏ vào bên trong, bảo đảm trong vòng ba trăm năm sẽ không bị người trộm đi, để cho con cháu đời sau chiêm ngưỡng, dĩ nhiên, chiêm ngưỡng đến ba trăm năm sau cũng đáng phải không? Dây cáp mạng gì đó, anh muốn bao nhiêu dây, tôi sẽ cho anh bấy nhiêu, máy vi tính muốn mấy chiếc, tôi sẽ cho anh mấy chiếc, Lạc Nhị gia, thế nào? Có phải cảm thấy siêu đáng giá hay không?”

Chỉ là kim cương, dạ minh châu này cũng không đáng giá bảy chục triệu chứ? Vậy quá lợi cho anh rồi.

Lạc Viêm Hành đột nhiên cảm thấy, anh hoàn toàn không có biện pháp trao đổi với cô gái có suy nghĩ vô cùng vặn vẹo, mới lúc nảy vẫn còn nói bị lừa gạt, đang chờ xem kịch vui, nói đi nói lại, đưa anh vào trong phần mộ rồi, nếu không có một chút chuyện mười bảy năm trước, đã sớm xử lý rồi, xử lý triệt để. Giống như anh buôn bán kiếm lời, một lần nữa châm chọc nói: “Cô lấy cái gì để bảo đảm có thể xây cho tôi một ‘phần mộ’ hùng vĩ như vậy?”

Trình Thất há miệng, đến bực này còn gây khó dễ sao? Không những không thấy khó khăn, ngược lại còn làm cho đối phương một vố, như rất tiếc nuối vỗ vỗ bả vai người đàn ông, thở dài nói: “Chuyện này phải xem lúc nào anh dùng mới được!” Có bản lãnh thì bây giờ anh chết đi, chỉ tiếc anh không dám chết, những thứ này xem như vô ích.

Chờ tám đến mười năm nữa, chuyện này đã sớm giải quyết rồi.

Bộ dạng cô gái ‘Chỉ cần anh chết, tôi lập tức chuẩn bị cho anh’ làm cho đám người Long Hổ bị nghẹn như ăn phải hoàng liên, tôi nói đại ca, anh không có việc gì thì hỏi cô ta chuyện này làm gì? Cái này không phải đại biểu anh đã chấp nhận rồi sao? Hiện tại thì tốt rồi, bọn họ muốn nói giúp cũng không thể.

Người ta chỉ cho hai con đường, hoặc là anh chết, cô ta làm không được đến lúc đó nói sau, hoặc là anh sống thì nhận khu đất này đi, chờ cô ta xây cất mộ cho anh, chuyện 70 triệu đã là quá khứ. . . . . .

Cả đám mày râu bị một cô gái chơi đùa, nói ra mất mặt a, gần như đối phương đã nghĩ tất cả đường lui, nếu không có Lăng La Sát xem cô còn nguỵ biện thế nào, quả nhiên là tên nhà quê, kiểu chơi đùa cũng làm cho người ta khinh thường!

Lạc Viêm Hành ý thức được hôm nay đi theo đến đây là một lựa chọn sai lầm, ngoại trừ nghe một đống chuyện nhảm, không hề thu hoạch được gì, tạm thời thua ở miệng lưỡi, hỏi một câu cho đối phương một bậc thang leo xuống, lại bị đưa vào phần mộ, đến lúc này cũng không cách nào phản kháng, lần nà


Duck hunt