
nh đề nghị Lạc Viêm Hành đuổi việc bọn họ.
Đâu chịu nổi ủy khuất đến mức này? Thấy người còn phải chờ ở bên ngoài nửa giờ, thật coi thời gian của Trình Thất cô không bao nhiêu tiền?
Ừ, cửa chính mở rộng ra, đưa đầu thăm dò chút, cũng không nguy hiểm sau đó mới đứng ở đại sảnh hô: “Lạc Nhị gia? Lạc Nhị gia? Tôi tới thăm anh nè!” Người đâu? Người giúp việc đâu? Kỳ quái, loại gia đình giàu có như thế này, không phải là người giúp việc thành đoàn sao? Tại sao trong nhà quạnh quẽ như vậy?
Chưa bao giờ đi qua lầu hai, vừa lúc dò thăm riêng tư của kẻ địch một chút, vừa nhìn xung quanh, chậc, chậc, chậc, hoàng cung cũng chẳng qua là thế chứ? Chùm đèn thủy tinh thiết kế đủ để cho gia đình bình thường ăn cả đời: “Lạc Nhị gia tôi tới thăm anh!” Chưa chết à?
Phòng đọc sách không có ai, phòng ngủ không có ai, ngay cả xung quanh cũng không có một bóng ma, không thể không nhìn về phía lầu ba, không biết vì sao a, tay nắm cửa cầu thang có chút khẩn trương, cứ có cảm giác quá mức yên tĩnh, hơn nữa dường như ở lầu ba có bí mật gì không thể cho ai biết, cảm giác không khí không đúng, nhưng cô trời sanh gan lớn, càng nguy hiểm lại càng thích mạo hiểm một phen.
Chậm rãi leo lên, cách trang trí không lỗi thời, màu trắng làm chủ, màu sắc khác cũng phối hợp tương đối cân xứng, là một nơi sống rất tốt, đến lầu ba, bắt đầu bóp quyền, một mùi gần như có thể gọi là mùi tanh xông vào mũi, nói không ra là mùi vị gì, là mùi cô chưa từng quen thuộc.
Phòng bị di động tới phía trước, anh nói một người ở, xây sựng phòng ốc lớn như vậy làm gì? Hành lang gần như 100m, ngừng thở đi một phút, lúc này mới phát hiện ra nơi này quả thật không đơn giản.
‘Khì khì! ’
‘Rầm! ’
Mãnh liệt nuốt một ngụm nước bọt, không cần quay đầu lại xem, đã biết phía sau đã xuất hiện một con vật khổng lồ từ lúc nào, rắn sao? Đó là động vật máu lạnh cô sợ hãi nhất đời này, nhưng rắn không phải kêu ‘tê tê’ sao? Lại không dám di động, nhưng mà con vật kia ở phía sau cũng không có ý rời đi, ‘vèo’ đột nhiên xoay người, vốn chỉ muốn nhìn cho rõ ngọn ngành, cùng lúc vừa nhìn, thở hơi chậm lại, kinh hô: “Mẹ kiếp!”
Phía đối diện ba mét, một con. . . . . . Dùng con để hình dung cũng là không phù hợp, một con rắn khổng lồ chưa từng thấy qua trong cuộc đời đang ở trên cao nhìn xuống quan sát cô, đần độn ngửa đầu, theo thân rắn nhìn lên trên, nó đang rướn cổ lên nhìn thẳng vào mắt cô, cái miệng lớn bằng cái nửa chậu thật giống như lúc nào cũng có thể sẽ há ra cắn nuốt cô.
Thân thể cuộn tròn trên mặt sàn không cách nào tưởng tượng, toàn thân vàng óng ánh, ở giữa thùng nước thô, đừng nói một Trình Thất, chính là mười Trình Thất cũng không đủ nó ăn đi? Lạc Viêm Hành. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Đã bị nó nuốt rồi? Không trách được tìm người không thấy.
Càng nghĩ càng sợ, chuyện này. . . . . . ở đâu ra một con rắn lớn như vậy? Địch không động ta không động, nhưng con mẹ nó, nó cũng không thể cứ như vậy làm tiêu tốn thời gian của cô chứ? Xoa một chút mồ hôi lạnh, cười khan nói: “Ha ha. . . . . . Này. . . . . . mày nhìn tao. . . . . . Còn chưa đủ mày nhét kẽ răng. . . . . . Mày thấy có phải không. . . . . . ?”
Hai con ngươi tròn vo của A Nhiêm nhìn chằm chằm, không ngừng thè lưỡi.
Trình Thất biết rõ đối phương nghe không hiểu tiếng người, Lạc Viêm Hành là người đàn ông mạnh mẽ như vậy cũng tiêu, cô tuyệt không thể theo chân nó dây dưa, nắm chặt thời cơ, xoay người nhanh chân chạy như điên, nhắm ngay cửa sổ thủy tinh phía trước, giành giật từng giây, rất sợ làm lỡ 0.1 giây, mới vừa chuẩn bị bay vọt lên đánh vỡ thủy tinh chạy trối chết thì ‘rắc’ tức thì dừng lại, mẹ nó, đây là lầu ba, lăn xuống tốt hơn không?
Đang do dự, lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, bởi vì nơi xa truyền đến tiếng va chạm, quay đầu nhìn lại, cả người cũng ngây ngốc.
Chỉ thấy cửa cầu thang chỉ còn lại một đoạn đuôi rắn màu vàng kim, đang lấy tốc độ thật nhanh ‘chạy trốn!’ đúng vậy, chạy trốn, cô cho là như vậy, bởi vì âm thanh ‘soạt soạt bành bạch’ tuyệt đối là con rắn to lớn xông mạnh va chạm các loại bài biện, đè lại trái tim sắp nổ tung, chuyện này. . . . . .
A Nhiêm quả thật chạy trốn như điên, hù chết nó, hù chết nó, trong nhà có trộm tới rồi, ôi. . . . . . Lại đụng vào cái gì? Đau chết, chủ nhân cứu mạng a, vừa nghĩ tới người nọ lại có thể không sợ vũ khí ‘thè lưỡi’ cuối cùng của nó liền tim gan phát run, sau khi đến lầu hai, bò vào phòng ngủ chủ nhân núp ở sau ghế sa lon co rút thành một cục, thật ra tôi không phải rắn, là một đống phân to, tôi không có da có thể làm giày và túi xách.
Trình Thất rón rén theo tới cửa, cô nhìn thấy con ‘rắn’ kia vào phòng này, hỏi tại sao cô không chạy thục mạng ngược lại tìm kích thích? Nếu như bạn thấy được một kho báu, mà nó e sợ bạn, bạn sẽ buông tha sao? Không sai, kho báu, lột da rắn nó, bán được 180 triệu, nhất định không thành vấn đề.
Cô cũng chính là cái loại anh không sợ tôi, tôi sợ anh…anh sợ tôi…tôi sẽ chiến đấu với anh đến cùng.
Được rồi, thật ra cô chỉ tò mò mà thôi, con vật lớn như vậy lại có thể sợ cô, thật thú vị, nhất định là con vật cưng Lạc Viêm