Old school Easter eggs.
Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Tác giả: Xá Niệm Niệm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327234

Bình chọn: 7.5.00/10/723 lượt.

buộc cho nên có lẽ anh nên tìm hiểu rõ ràng tin tức này rồi giúp cô.

Hơn nữa tối nay còn đi dự tiệc, khóe miệng anh cong lên nở nụ cười thỏa mãn. Dịch Nam Phong đương nhiên không biết sự bối rối trong lòng cô, anh còn cho rằng tối qua vận động cả đêm với anh, chắc là cô đang oán giận mình.

Dịch Nam Phong mới bước vào phòng tắm, di động ngay lập tức vang lên. Anh nhấc máy thì phía bên kia truyền đến giọng nói của Giản Khiêm Trạch “ Alo, giờ này còn không rời giường đi, ông nội đang tìm Giản Lân Nhi, cậu không mau đem tiểu công chúa nhà mình trả lại đây, ông nội chắc chắn sẽ ăn thịt cậu đó.”

“Ân, cậu đưa ông nội về đại viện trước đi, chúng mình lập tức sẽ đi qua đó”. Dịch Nam Phong vốn nghĩ Giản Chính biết Giản Lân Nhi đến thành phố nhưng không về nhà mà lại đến chỗ anh thì nhất định sẽ có tức giận.

Giản Chính cũng đang thật là phiền não, cháu gái cố ý vào quân đội cũng đã quá lắm rồi vậy mà lại còn đi “Xích Luyện”. Ông cho tới bây giờ cũng không hi vọng một cô gái như Giản Lân Nhi có thể làm nên được chuyện lớn gì. Bản thân Giản Chính đối với việc Giản Lân Nhi cố ý đi Hải Nam trong lòng đã bực bội, nhưng vẫn không địch lại được với cô cháu gái cố chấp này. “ Xích Luyện” vốn là nơi đặc thù, người bình thường căn bản sẽ không thấy được, lần trước khi Giản Khiêm Hải đi vẫn là do Dịch Nam Phong làm thủ tục, cho nên lần này Giản Chính muốn đi Hải Nam nhìn xem cháu gái của mình nhưng lại không được.

Thoáng cái đã hai năm trôi qua, thân thể ông cũng đã không tốt như trước nữa, Giản Chính còn nghĩ trước khi chết cũng không được gặp mặt cháu gái mình một lần quá. Hôm nay, buổi sáng lúc rời giường bỗng bắt gặp Giản Khiêm Trạch ở nhà, bèn hỏi “ Cháu trai, tại sao lại về nhà?”

“À, cháu mở một bữa tiệc nhỏtẩy trần cho Lân nhi?” Giản Khiêm Trạch đầu óc đơn giản, anh đang nghĩ tới tiểu công chúa, anh còn chưa biết là ông nội chưa nhận được tin Lân nhi đã về.

Giản Chính vừa nghe thế, bèn giật mình “ Lân nhi đã trở lại? Hiện tại nó đang ở đâu?”

Giản Khiêm Trạch vừa nghe ông nội hỏi bèn nghĩ hỏng rồi, trong lúc vô tình nói ra điều không nên nói, thấy tình hình không được tốt vội vàng kiếm cớ rút lui “ Mẹ con làm điểm tâm muốn con nhanh trở về ăn điểm tâm.”

“Đứng lại!” Giọng nói phát ra khiến Giảm Khiêm Trạch âm thầm cảm thấy có mười phần nguy hiểm, anh nào dám đi đâu nửa bước, đành phải đứng lại đợi ông tra hỏi.

“ LânnNhi đâu?”

“ A, ông nội a, đợi lát nữa con đem Lân nhi về thăm ông?” Nhìn mặt Giản Chính tức giận bắt đầu đỏ lên, Giản Khiêm Trạch vội vã nói thêm “ Lân lhi do đại ca đem đi, hiện tại con cũng không biết em ấy đang ở đâu.”

“ Thật là muốn làm phản, chúng nó còn không biết lấy nửa điểm quy củ!”. Giản Chính tức giận, ngực phập phồng quát lên. Giản Khiêm Trạch nhìn thấy ông nội như thế vội vàng chạy tới giúp ông nội xoa bóp.

“Đi, gọi tài xế tới đây”. Giản Chính biết nơi ở của Dịch Nam Phong nhưng khi đến nơi bảo vệ chỗ đó lại không cho ông đi vào. Lúc này, Giản Khiêm Trạch mới cấp tốc gọi điện thoại cho Dịch Nam Phong.

Nhận xong điện thoại của Giản Khiêm Trạch, Dịch Nam Phong từ trong phòng tắm đi ra, hướng cô gái còn đang cuốn trong chăn nói “ Lân Nhi? Rời giường!”

Giản Lân Nhi nằm im, che đầu muốn giả vờ ngủ. Thấy thế, Dịch Nam Phong tiến đến giường, bàn tay cho vào trong chăn vuốt tấm lưng bóng loáng của cô. Lúc này, Giản Lân Nhi mới hét lên “ Không được đụng vào em, tay lạnh muốn chết”.

Lồng ngực chấn động, không ngờ cô lại có thái độ thế này, Dịch Nam Phong nở nụ cười, bàn tay di chuyển ra phạm vi rộng hơn, sau đó tung ra một câu nói “ Rời giường, ông nội đang chờ ở dưới.”

“ Á” Giản Lân Nhi xốc chăn lên, cô đã trở lại nhưng còn chưa đi thăm ông nội, đây quả là điều không nên. Tất cả đều là do Dịch Nam Phong này làm hại mà.

Cô bèn vội vội vàng vàng xuống giường “ Anh nhanh đi tìm quần áo cho em, nhanh đi.” Nhìn thấy Dịch Nam Phong còn đang ung dung ở trên giường, Giản Lân Nhi hung hăng liếc anh một cái, không khách khí sai bảo anh.

Biệt thự này của Dịch Nam Phong cũng đã vốn rất lâu rồi chưa ở qua, quản gia cũng đều đưa về nhà cũ. Ở đây, định kỳ đều có người đến dọn vệ sinh, quét tước tu bổ vài lần, cho nên ngoài vẻ hào hoa xa xỉ thì tất cả đều còn mới nguyên. Giản Lân Nhi ở trong biệt thự đã chuẩn bị tốt. Ở đây, không có quần áo của cô, ngày hôm qua may là cô mặc quân trang, chứ nếu là quần áo khác chắc chắn sẽ bị Dịch Nam Phong xé rách, hôm nay làm sao cô có quần áo mặc.

Nghe lời Giản Lân Nhi, Dịch Nam Phong đi chuẩn bị quần áo cho cô, quần áo ẩm đặt ở bên giường. Giản Lân Nhi đã sớm ở bên trong tắm rửa, nhìn vết răng in ở ngực, cô cảm thấy nếu sớm có thể đi Venezuela thì nhất định sẽ phải đi, tốt nhất là không bao giờ gặp Dịch Nam Phong nữa.

Khoác áo tắm vào ra ngoài, Giản Lân Nhi lấy quần áo lên mặc, lúc này cô mới cảm thấy quần áo lót bên trong của mình ầm ướt dính dính gì đó. Mà cô cũng không thể mặc lại bộ đó ở trên người, bèn hướng đến Dịch Nam Phong nói “Dịch Nam Phong, em không có đồ lót”. Giản Lân Nhi nói xong không bao lâu thì Dịch Nam Phong đi vào, trong tay anh cầm một chiếc qu