
tại sao hết, đi” Dịch Nam Phong kéo tay Lân nhi, định kéo cô đi.
Ngưu Bảo Nhi ở phía sau cản lại “Dịch Nam Phong, cô bé này, tôi nhất định phải có”
Dịch Nam Phong dừng lại, quay đầu “Cô dám!” Nói xong liền kéo Giản Lân Nhi vẫn đang giãy dụa đi.
Bị Dịch Nam Phong nói ra hai chữ đó, cô sợ tới mức co rúm lại, Ngưu Bảo Nhi đưa mắt nhìn Tô Kham, Tô Kham lắc đầu, Ngưu Bảo Nhi không cam lòng, nhưng nhớ lại Dịch Nam Phong từng đá gãy hai cái xương sườn của cô, đến bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy đau, người đàn ông này, không cần biết bạn là nam hay nữ, chọc tới anh ta, thì đợi mà trừng phạt đi.
“Anh bị sao vậy?!! Buông ra…” Dịch Nam Phong không nói gì, mạnh mẽ mang Lân nhi tới ký túc xa, không để ý tới lính gác cổng, Dịch Nam Phong vẫn bình tĩnh kéo Lân nhi đi.
“Dịch Nam Phong, buông ra!” Giản Lân Nhi hét to, giãy dụa nhưng Dịch Nam Phong vẫn không buông tay cô ra.
Ánh mắt anh rực lửa, nhưng cô không thấy được.
“Được lắm, dám phản kháng với anh” Dịch Nam Phong nở nụ cười, kéo Lân Nhi nhanh chóng hướng tới phòng cô.
Giản Lân Nhi thấy tình hình không ổn, la to, bởi vì dọc đường, qua mấy trạm gác, họ đã không chào lính gác, da mặt Dịch Nam Phong day, làm xong còn có thể vỗ mông chạy lấy người, nhưng còn cô, muốn sống yên ổn ở đây cũng không được.
Một cước đá văng cánh của ký túc xá.
“Em muốn đi theo Ngưu Bảo Nhi tới Hải Nam?”
“Vâng” Giản Lân Nhi vẫn còn tức giận vì hành động của Dịch Nam Phong, cô quay đầu, không thèm nhìn anh.
“Em nghĩ mình giỏi lắm sao?”
“Đúng”
Dịch Nam Phong bị cô chọc tức, trừng mắt nhìn cô, cô thấp hơn anh một cái đầu, nhưng đôi mắt to của cô tràn ngập sự kiên định, quật cường.
“Em thích làm anh hung à?” Hiển nhiên Dịch Nam Phong biết là nơi như thế nào, khóe miệng cùng giọng nói anh hiện lên sự mỉa mai.
Giản Lân Nhi quay đầu, giọng nói khinh thường cùng thái độ bất cần của anh, rõ ràng dễ dàng khơi dậy sự phản kháng của cô.
“Đúng vậy, tôi muốn làm anh hung, có liên quan gì tới anh?”
Dịch Nam Phong nhìn cô không hiểu chuyện như vậy, thái dương nổi len gân xanh “Em không nghĩ tới ông nội sao?”
“Chuyện này không liên quan tới ông nội”
“Em đi nơi đó, mạng sống của em không còn do em quyết định nữa” Lời vừa nói ra, Dịch Nam Phong cố gắng lắm mới không ra tay đánh cô bất tỉnh rồi khiêng đi.
Giản Lân Nhi trầm mặc “Em biết, nhưng em muốn đi”
Trong phòng im lặng “Giản Lân Nhi, em thật sự là người vô lương tâm” Giọng nói phẫn nộ, lúc này Dịch Nam Phong cảm thấy đau đớn, bởi vì chính anh chờ đợi cô lớn lên từng ngày, mà nay anh lại không thể bảo bọc cô tránh xa nguy hiểm.
Nghe được lời nói của Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi nghĩ tới ông nội, thậm chí cũng nghĩ tới anh, nhưng đối với là cao hơn cả. Thời điểm khi chúng ta còn trẻ, dám đi theo và thực hiện giấc mơ của mình, có thể giấc mơ đó người thân của mình không đồng ý, nhưng không thử làm sao biết được, nếu không sau này sẽ rất hối hận. Nhân sinh đều như vậy, tư tưởng của tuổi trẻ, ai mà chẳng có một thời trải qua rồi mới trưởng thành, cho nên suy nghĩ của cô cũng thế, bởi vì cô đi theo lý tưởng, theo khát vọng của chính bản thân mình.
Giản Lân Nhi vừa bước qua tuổi mười tám, Xích Luyện đối với cô vừa xa lạ, vừa thần bí, Giản Lân Nhi chắc chắc sẽ không an phận làm một binh lính bình thường, cho nên khát vọng mãnh liệt của cô là có thể đi vào Xích Luyện, vì thế, Dịch Nam Phong rất tức giận.
“Em có biết anh mong muốn gì không, Giản Lân Nhi?” Dịch Nam Phong hiện giờ rất muốn biết suy nghĩ trong lòng của cô, anh cảm thấy, chỉ một mình anh yêu cô thì không đủ.
Giản Lân Nhi không nói lời nào, cô biết rõ ràng anh mong đợi gì ở cô, bởi vì cô chỉ cần nghĩ về sau mình ngủ trên giường với một người đàn ông khác không phải là anh, cô đã buồn nôn không chịu được, đây là suy nghĩ tồn tại trong cô đã nhiều năm rồi. Từ lúc hiểu chuyện cho tới sau này vẫn luôn muốn chiếm anh làm của riêng mình, nhưng cô lại không nói nên lời. Có lẽ là vì sắc mặt của anh, có lẽ cũng vì một vài nguyên nhân khác, trong lòng cô, nếu như cô nói rõ với anh từ trước, hẳn đã không có chuyện hôm nay.
“Haizz, là do anh nhiều chuyện, anh không xen vào chuyện của em nữa, em thấy đúng thì làm đi” Không hỏi nữa, Dịch nam Phong cảm thấy mệt mỏi, nhìn cô bất động không trả lời, Dịch Nam Phong cảm thấy đầu đau như có ai lấy búa bổ vào, cảm giác này thật tệ hại, nhân vật cường đại như anh lúc này lại không biết phải phản ứng như thế nào.
Trong thương trường, Dịch Nam Phong mây mưa thất thường, là một lão hồ ly, nhưng trên phương diện tình cảm, anh vẫn còn rất non nớt. Đụng tới Giản Lân Nhi quật cường như vậy, anh tựa hồ không dùng đúng cách, còn áp đặt tư tưởng của trưởng bối lên một cô bé, lại còn tự tay muốn chăm sóc, nuôi nấng cô.
Giản Lân Nhi mở to mắt nhìn anh, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô thấy anh dùng ngũ khí xa lạ nói với cô, môi giật giật muốn nói rồi thôi, lúc này Dịch Nam Phong đã xoay người bước đi, bóng dáng cô độc.
Thuyết phục Giản Chính không khó, ít nhất không có cãi vã to tiếng như với Dịch Nam Phong, vì thế, chỉ trong vài ngày, Ngưu Bảo Nhi đã mang the