Insane
Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Tác giả: Xá Niệm Niệm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326225

Bình chọn: 9.5.00/10/622 lượt.

i “Ông nội, phòng con ở cuối lầu hai”

Phòng trong ký túc xá nhỏ, lúc này một đoàn người tiến vào, không gian đã nhỏ, cô cảm thấy dường như không còn không khí nữa, bởi vì ông nội đang bắt đầu thu dọn đồ dùng của cô.

“Ông nội, con muốn đi bộ đội!” Giản Lân Nhi đứng giữa phòng, Giản Chính ngồi trên ghế, hai ông cháu bằng đầu đấu với nhau.

“Hồ nháo, đây không phải là nơi cháu nên đến!”

“Mọi người có thể đến đây, tại sao cháu lại không được?”

“Cháu…Tóm lại, ông không đồng ý” Giản Chính tức giận đến không nói được, nghiêng đầu qua, không thèm nhìn Lân nhi.

Giản Khiêm Trạch liếc mắt ấm hiệu với cô, cô liền đi tới, kéo tay ông “Ông nội, ông hãy nhìn cháu nè”.Giọng nói mềm mãi, nũng nịu, cô đang làm nũng trước mặt ông.

“Không nhìn, cháu làm ra cái trò này, giờ ông không thèm nhìn mặt cháu nữa!” Giản Chính vẫn không quay lại, giọng nói cứng rắn và kiên quyết.

Ông nội thật mạnh mẽ nha, Giản Lân Nhi tiếp tục công cuộc làm nũng “Ông nội, con thích ở đây, con muốn đi bộ đội, con ở trong này tốt lắm!”

Giản Chính nhìn đôi mắt trong veo mà kiên định của cô, trong lòng ông thật không nỡ, bộ đội rất khổ, ông làm sao nhẫn tâm để cháu gái bảo bối chịu khổ được.

“Ông nội, cháu không sợ khổ, huấn luyện tuy rất mệt, nhưng cuộc sống trong này rất đa dạng,con muốn ở lại quân ngũ, xung quanh cháu có biết bao nhiu người, mọi người đều suy nghĩ giùm cháu, lần này, cháu muốn tự mình làm chủ”

Giản Chính không nói lời nào, trong lòng do dự, bác hai của Lân nhi liền nói “Lân nhi, cháu hãy nghĩ kỹ đi, bộ đội không phải là nơi cháu nên đến”

“Bác hai, con rất rõ ràng, con muốn ở lại, đừng mang con về”

“Ông ơi, con không muốn về nhà đâu” Ánh mắt cô buồn rầu, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt như muốn trào ra, cô lắc lắc tay ông, rồi bật khóc

Giản Chính lần đầu tiên thấy cháu gái tự suy nghĩ và hành động như thế, trong lòng dao động, thấy Lân nhi khóc khổ sở, ông hoàn toàn đầu hàng.

Giản Chính đứng lên, sau đó nói “ Cháu còn phải huấn luyện, về sau ông sẽ không đến nữa”. Nói xong, ông bước vội ra ngoài.

Vậy là ông nội đã đồng ý rồi, Giản Lân Nhi lau nước mắt, vụng trộm nhìn Giản Khiêm Trạch, sau đó nói “Ông nội yên tâm, nhất định con sẽ làm tốt”

Giản Chính không thèm để ý nữa, vì chính mình mềm lòng trước cháu gái mà sinh tức giận, trong đàu nghĩ đến lúc nãy ông muốn dẫn Lân nhi về nhà, nay chỉ có mỗi một mình ông về, tức giận không có chỗ phát, phỏng chừng Giản Khiêm Hải và Giản Khiêm Trạch sẽ gặp chuyện không hay ho rồi.

Há miệng nói và đồng thời giơ tay hình chữ “V” với Giản Khiêm Trạch, Lân nhi buông lỏng tâm trạng, âm thầm thề, nhất định phải làm mọi việc một cách xuất sắc nhất, tuyệt đối không để cho ông nội và mọi người thất vọng.

Khi xuống lầu, Giản Khiêm Trạch nhìn sắc mặt nghiêm nghị của ông nội, cảm thấy thật khổ sở, anh đoán khi về nhà anh sẽ có một trận bầm dập đây.

“Nói với Liên trưởng, chú ý tới Lân nhi” Ngồi vào trong xe, ông nói với bác hai của Lân nhi. Nghĩ nghĩ một lúc rồi nói them “Thôi, không cần, để cho tự Lân nhi trải nghiệm, một tháng dẫn nó đi gặp ba một lần, không cần quan tâm đặc biệt”

Ha ha, xem như ông đã chính thức đồng ý chuyện Lân nhi nhập ngũ. Quả nhiên, ông cháu đánh nhau, người thua vẫn lại là ông.

Chương 21: “Đêm Nay Không Đi, Ngủ Đi!”

Edit: Rika Nguyen

“A, thật kỳ lạ, rõ ràng là ở trong này, sao giờ không thấy?” Giản Lân Nhi lầm bầm, vừa mới cầm quần áo bẩn ra ngoài giặt, vừa quay đi một lúc, quay lại đã không thấy đồ đâu.

Bên kia có mấy người bạn đang giặt đồ, khi thấy LÂn nhi vào liền giải tán, Lân nhi không nhìn tới bọn họ, chỉ chăm chú làm việc của chính mình.

“Đang tìm cái gì đó?” Một giọng nói mãnh mẽ vang lên.

“Quần áo”

“Tìm không thấy, thì lấy của tôi mà dùng”

“Làm sao lại để người đặc biệt giặt đồ được,ha ha” Ngữ khí khinh thường, người đó liếc nhìn Lân nhi.

Lân nhi chán nản, quả nhiên ông nội đã làm ra động tĩnh lớn như thế, thật bực mình mà. Cắn chặt môi, cô ôm thau đồ ra ngoài, quần áo trong thau cũng giặt chưa sạch. Vừa mới bước ra khỏi phòng giặt đồ, liền nghe được âm thanh trò truyện ở phía sau “Cho dù có là con ông to bà lớn đi nữa, cái gì cũng không biết, cô ta có tư cách gì mà ở lại đây…?

Bước nhanh ra ngoài, giọng nói vẫn còn vang vọng, tự nhủ với chính mình là không cần để ý, nhưng làm sao có thể, cô đã đi tới đây rồi, phải cố gắng nhẫn nhịn mà thôi, trong lòng bắt đầu phiền chán.

“Oành” ném thau đồ xuống, ngồi trên ghế ủy khuất, cho dù nhà cô có thế lực như thế nào, tại quân đội cô cũng không có đặc quyền gì cả, những người này dùng ánh mát gì nhìn cô đây?

Dưới lầu vọng lại âm thanh, nhìn đồng hồ, thì đã đến giờ điểm danh, cô mặc quần áo chạy bộ xuống lầu, theo thường lệ hôm nay là ngày tổng kết và đề ra kế hoạch huống luyện của ngày mai, sau khi phổ biến xong tất cả giải tán rồi đi về phòng.

Thời điểm bước lên lầu, thấy có người đang túm lại nói nhỏ, Giản Lân Nhi hít một hơi thật sâu, bước nhanh vào phòng mình, vừa mới bước vào, liền nhìn thấy một người đang ngồi trên giường.

“Anh vào bằng cách nào?” Nói xong, cô liền phát giác ra giọng nói của mình quá lớ