
hong đỏ bừng, hiển nhiên là phát sốt. Âm thanh lớn như thế, Dịch Nam Phong mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn bác sĩ tiêm thuốc cho anh, y tá bên cạnh chuẩn bị làm các công tác làm giảm nhiệt độ, tầm mắt anh đảo quanh rồi dừng lại khuôn mặt nhỏ nhắn đang bối rối, Dịch Nam Phong nở nụ cười, miệng ai oán nói, mặt đen thui: “Em mau đi thay đồ đi”
Giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng anh, các bác sĩ và y tá nhất thời quay đầu lại, ánh mắt đồng thời dừng trên người Lân Nhi. Vừa vặn vị bác sĩ kia là nam, vì thế mặt Dịch Nam Phong càng đen, đỏ đen đỏ đen: “Còn không nhanh chóng thay quần áo”
Giản Lân Nhi chưa kịp lấy quần áo, vội vàng chạy vào phòng tắm, vạt áo sơ mi theo động tác chạy mà lắc lư, cạ vào đùi, cô thật sự xấu hổ muốn chết. Người đàn ông này nên sống trong xã hội phong kiến đi, trên đương nhiều cô gái mặt váy ngắn, sao anh không nói, cô mặc đồ này, tốt xấu gì cũng dài hơn váy ngắn, thế mà trước mặt các bác sĩ y tá lại to tiếng nói cô như thế.
Ho khan một tiếng, bác sĩ nhìn Dịch Nam Phong, sau đó làm thật nhanh công tác, rồi chạy trối chết. Người đàn ông này sao lại mang thùng dấm lớn như thế cơ chứ?!!
Rốt cục trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Giản Lân Nhi lặng lẽ ló đầu ra, nhìn không có ai khác, mói rụt rè bước ra, Dịch Nam Phong buồn ngủ, nhưng trước khi ngủ vẫn nói một câu: “Tìm cái quần mặc vào”. Đã được hạ sốt, sau một lúc lâu, anh mới bình yên chìm vào giấc ngủ.
Trề môi, nghĩ tới phản ứng của Dịch Nam Phong, rốt cục cô vẫn tìm cái quàn mặc vào.
Vì anh đang ngủ nên cô không dám làm động tác gì mạnh mẽ, cô nhẹ nhàng bước tới ngồi bên giường nhìn anh. Quả nhiên, trong người nóng nực, Dịch Nam Phong không tự giác đạp chăn ra, luôn đem chân để hở ra bên ngoài, Giản Lân Nhi đắp lại chăn cho anh, chỉ chốc lát sau anh lại đạp chăn lò chân ra ngoài, như thế đến vào lần, không có biện pháp, cô đành mặc anh muốn thế nào thì tùy.
Nhưng nhìn thế nào vẫn không thuận mắt, đưa tay chạm vào hai chân anh, đôi bàn chân to lạnh ngắt, thế là cô lại đắp chăn cho anh, kết quả chỉ trong chốc lát lại lòi ra. “Đáng ghét”, nhỏ giọng nói thầm, nhịn không được đánh hai cái lên chân anh, sau đó đưa tay ôm bàn chân anh lại, truyền hơi ấm sang chân anh.
Mơ mở màng màng mở mắt, nhìn bên cạnh giường thấy trống trơn, trong lòng anh kinh ngạc, chống tay muốn ngồi dậy, lúc co chân liền cảm thấy nằng nặng mà ấm ấm, ngiêng đầu nhìn, thoáng chốc chấn động toàn thân. Cô đang nghiêng đầu ngủ, nước miếng chảy ra, nhưng hai tay vẫn ôm chặt bàn chân anh.
Trong lúc nhất thời, anh không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, chỉ là có một cỗ nhiệt nóng bỏng từ cổ họng hướng lên trên, anh bị nghẹn cả nửa ngày, sau đó mới nhịn xuống được.Ngẫm lại, anh dù đã trải qua bao nhiêu mưa gió, nhưng nhìn thấy cô thế này anh cũng giật mình.
Chậm rãi rút chân ra, sau đó đưa tay lau nước miếng trên khóe miệng cô, mở miệng nở nụ cười cả nửa ngày, rốt cục cũng biết lo cho anh, cho dù bị thương nặng, anh cũng cảm thấy đáng giá.
Trải qua một đêm như thế, rốt cục nhiệt độ cũng hạ, tinh thần lên cao không ít, Dịch Nam Phong biết lúc này anh nên chính thức đi giải quyết công việc, tuy rằng thân thể còn khá đau, nhưng sớm một chút mang cô về nhà cất giữ là tốt nhất.
Mang theo một chút tâm tư, anh dùng hết sức cẩn thận ôm cô đặt lên giường, kéo quần áo rộng thùng thình của cô, thân thể trắng noãn hiện ra trên giường, cô động người tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp, nhìn cô ngủ, trông thật xinh dẹp.
Nửa quỳ, vụn trộm hôn lên mông cô, trơn bóng trắng trẻo, thật đáng yêu, trong lòng trào dâng tình cảm mãnh liệt. Anh yêu cô, lo lắng cho cô, cảm thấy đây là số mệnh của anh, mệnh của anh là bị cô chiếm lấy cả tinh thần lẫn thể xác.
Đắp lại chăn cho cô, bước vào phòng tắm đơn giản rửa mặt một chút, Dịch Nam Phong đi ra ngoài, lưu lại trong phòng một mảnh yên tĩnh.
“Không nghĩ tới lại còn sống trở về, cháu gái của Giản gia quả thực không đơn giản.”
“Hừ, ông cho rằng muốn làm cho tổ chức của trùm thuốc phiện bị phá hủy cùng với chuyện của Giản Lân Nhi là không liên quan sao, tôi thật không tin, thời gian quá trùng hợp, còn nói, hiện tại cô ta ở đâu còn không biết”
Vài người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nhất thời không biết nói gì, Giản Lân Nhi có thể mời được lực lượng to lớn như thế đến? Nếu chuyện này có liên quan tới Giản gia, vậy mưu tính trong thời gian dài của bọn họ, thật uổng phí.
“Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại sỡ hữu gì đó cũng đã hiện ra, lẽ ra “Thợ Săn” cũng phải biết rõ điều này, cháu gái Giản gia còn sống trở về, chúng ta phải tính lại một lần nữa”
“Vậy làm như lời lúc trước ông nói. Giản gia ở quân lý độc quyền, một nhà có khá nhiều con cháu vào quân đội, còn nhận được vinh dự lớn như thế, nếu chuyện này các hang truyền thông biết, liền sẽ có danh hiệu “Nữ quân nhân đệ nhất Trung Quốc”, đến lúc đó tìm người gây ra chút sóng gió, chúng ta chỉ cần tìm người đứng ra….”
Mấy cái đầu chụm vào một chỗ thấp giọng nói, sau đó mang thro cảm giác hưng phấn rời đi. Nghe cuộc đối thoại đứt quãng, Dịch nam Phong hừ lạnh một tiếng, mấy lão già kia, không b