Cướp Đi!! Cho Cướp Đấy!

Cướp Đi!! Cho Cướp Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322041

Bình chọn: 9.5.00/10/204 lượt.

sợ ba cô sẽ làm hại Triệu Vũ, kẻ thù của Triệu gia rất nhiều, bỏ tiền ra thuê người hại cũng không phải khó, hơn nữa với thế lực của ba cô, làm điều đó không hề khó!!!

“Ngay lập tức cắt đứt quan hệ đó cho ba!!!”

“Ba à!!! Cậu ấy không hề liên quan gì đến người đàn ông đó và mẹ!!! Bà à, chuyện năm xưa, đừng lôi con vào được không??”

“Ai làm cho con mồ côi mẹ??? Ailàm cho Bộ Bộ không có mẹ??? HẢ HY HY???” Chiêu Tài tức giận ném cái cốc xuống đất, bàn tay đập mạnh xuống thành ghế sô fa ( đấm thế chứ đấm nữa cũng chả đau =))~). Linh Hy thật sự cũng đã suy nghĩ về chuyện này, Chuyện năm xưa cô chỉ trách Triệu Dân 1 phần, nhưng người thật sự gây ra nguyên nhân, lại là….

“BA À!!! THẬT RA TẤT CẢ MỌI VIỆC LÀ TẠI BA ĐÓ!!!”

Linh Hy uất ức đứng dậy hét lên,rồi ngay lập tức chạy lên phòng,năm xưa nếu ba cô buông tay mẹ cô, để mẹ cô được yên bình đến với Triệu Dân, thì mẹ cô đâu đau buồn đến ốm cơ chứ!!! Nếu không phải trì chiết, mắng nhiếc mẹ cô mỗi ngày, mẹ cô đâu phải bệnh thêm bệnh cơ chứ??? Nếu ba cô không cấm mẹ cô gặp cô và Bộ Bộ, thì mẹ cô đâu bệnh nặng đến chết cơ chứ???? 10 năm qua trái tim ba cô vẫn ích kỉ, và không hiểu sao lại cố chấp như vậy??? Lỗi lầm gây ra cho mẹ cô, đến nay ông vẫn không hối hận, thật sự ông là con người như vậy sao???Linh Hy gục xuống giường, khócnức nở, chuyện năm xưa, nếu ba cô có thể vì yêu mẹ cô mà làm tất cả mọi việc thì có lẽ cô đã không phải đau khổ suốt 10 năm qua như vậy, vậy mà ba cô, năm đó lại vì sĩ diện của bảnthân, đánh mất thứ đáng quí nhất trên đời, người vợ và tình yêu của chính ông.

Bộ Bộ vừa đi học về, thấy chị và ba cãi nhau to như vậy, im lặng.Năm xưa là chuyện như thế nào, căn bản cậu bé không hiểu rõ, vì chưa ai kể cho cậu. Bộ Bộ im lặng lên tầng, đi qua phòng của Linh Hy, tiếng khóc nức nở làm cậu bé đau lòng, Bộ Bộ ngồixuống, dựa vào cánh cửa:

“Chị già, khóc nhiều sẽ có nếp nhăn đấy!!!”

“….”

“Khoa học nói rằng, khóc nhiều sẽ tổn thọ đấy!!”

“….”

“Khóc sẽ dễ dẫn đến trầm cảm, tức là tự kỉ đó chị già, mà bây giờ, người ta không thích ngườitự kỉ đâu, không thích thì sẽ không yêu, không yêu thì sẽ ế đấy!!!”

“…”

“- Khóc nhiều quá hại cho mắt, sưng mắt, ảnh hưởng đến hô hấp, nghẹt mũi, nhức đầu, mệt mỏi “

“…..”

“Còn nữa, khóc nhiều sẽ làm người bên cạnh cảm thấy bực bội đó!!! Những lúc thế này hãy xem g

Còn nữa, khóc nhiều sẽ làm người bên cạnh cảm thấy bực bội đó!!! Những lúc thế này hãy xem gì đó vui vui, không thì chị già ra ngoài đường, vớ đại lấy ai đấy mà ****, xả stress đi, đừng dấu trong lòng. Bộ Bộ không được gặp mẹ, nhưng Bộ Bộ rất ít khi khóc mà!!! Ầy….hay là bà mụ nặn nhầm chứ, nhẽ ra Bộ Bộ phải được làm anh, để cấm chị già khóc!!! Chị già à, đừng khóc!!”

“….”

“Mẹ ở trên kia sẽ không thích chút nào đâu!! Mẹ luôn hài lòng về Bộ Bộ, chị già cũng phải làm gì để mẹ vui chứ!!!”

Bộ Bộ ngồi thêm 1 lúc, nhắc đếnmẹ, nỗi nhớ trong lòng cậu bé lại dâng trào, 7 năm qua, từ khi sinh ra đến khi lớn lên, cậu bé chưa từng được gặp mẹ, cậu không rõ mẹ cậu như thế nào, chỉ có thể nhìn qua ảnh. Nhiều lúc mọi người bảo cậu không giống mẹ cũng chẳng giống ba, điều đó làm tâm hồn trẻ thơ củaBộ Bộ tổn thương rất nhiều.

“Chị Hy này, mẹ trông ngoài đờinhư thế nào nhỉ??? Ai cũng bảo chị Hy giống mẹ, còn Bộ Bộ chẳng giống ai cả!!! Chị Hy, có phải Bộ Bộ là con nuôi không??”

Linh Hy ngồi trong phòng, lắng nghe từng lời Bộ Bộ nói từ lúc nãy đến giờ, nhưng vừa nghe Bộ Bộ nói rằng “mình là con nuôi”, Linh Hy giật mình, cô vội vàng lau nước mắt, chạy ra mở cửa:

“Nhóc con, vào đây!!!”

Bộ Bộ ngẩng đầu lên, rồi đứng dậy đi vào trong phòng, Linh Hyngồi lên giường, nhìn Bộ bộ chăm chú.

“Bây giờ Bộ Bộ rút lại câu nói vừa nãy, chị không giống mẹ, giờ chị rất xấu vì khóc nhè, mẹ xinh hơn chị!!!”

“Bộ Bộ, em rất giống ba đấy!!!”

Linh Hy mỉm cười, quả thật, Bộ Bộ rất giống Triệu Dân, nếu 2 người đứng cạnh nhau, người lạ cũng dễ dàng đoán được quan hệ của 2 người. Bộ bộ 7 tuổi nhưng chịu tổn thương rất nhiều, gặp mẹ trong phút chốc, xa mẹ cả đời, còn Hy Hy, sống với bà mười mấy năm, chưa hề nói được 1 câu “con yêu mẹ”, 7 năm bà sống khổ sở, cô bỏ mặc bà, lạnh lùng từng ngày oán trách bà, hận bà, nhưng thật sự,cô yêu mẹ rất nhiều, cô chỉ dámđứng nhìn bà từ xa, mỗi lần nhìn thấy bà mỉm cười, cô rất vui, nhưng niềm vui đó lại bị dập tắt khi thấy bà cười với Triệu Dân. Triệu Dân là người tốt, cô biết, hắn có sức cuốn hút hơn ba cô, dịu dàng hơn.

“Chẳng ai bảo em giống ba cả!!”Bộ Bộ nghe Linh Hy nói xong, xị mặt xuống, môi trề ra phản đối,Linh Hy bật cười, xoa đầu cậu bé:

“Nhóc con, giống lắm, chị đây bảo giống là giống, giờ thì phắnngay về phòng cho chị đây đi ngủ!!”

Linh Hy cười nham hiểm rồi kéoBộ Bộ ra khỏi phòng. Bộ Bộ bị bà chị đuổi đi, ngay lập tức quên đi chuyện buồn kia, cậu béhét lớn:

“Chị già, được lắm, sau này cấmbước chân sang phòng em!!!”

Bộ Bộ phụng phịu nói rồi bước về phòng, Linh Hy ngồi trong bất giác bật cười, 7 năm qua chưa bao giờ cô coi bộ bộ là contrai của người đó, tuyệt đối coi cậu bé là em ruột của mình, cũng không hề đặt niềm uất hận lên Bộ Bộ, với


Polly po-cket