
hà, quân khu có chuyện.” Đối với vợ, anh vĩnh viễn chỉ có áy náy.
“Anh quên ngày mai là ngày gì rồi.” Từ Nhan vừa giận vừa hờn.
“Ngày mai là ngày gì?”
“Em biết ngay anh quên, ngày mai là Valentine, đây là Valentine đầu tiên của chúng ta sau khi kết hôn, anh phải ở bên em chứ.”
Phụ nữ đều thường nhớ những ngày lãng mạn, nhưng đàn ông lại hoàn toàn khác biệt.
Chuyện trong quân khu vốn đã khiến Lưu Vũ loay hoay bể đầu sứt trán, anh làm sao có thời gian nghỉ đến ngày lễ chứ.
Nhưng đây là Valentine, anh biết mình không thể thiếu vợ một ngày lãng mạn.
“Ông xã nhớ mà, sẽ cho em niềm vui lớn. Nếu như anh không tới được, thì em tới đây được không? . . . . Bà xã đừng nóng giận, ông xã không phải có công vụ trong người sao? Không phải là không muốn vui Valentine với bà xã. Ngoan, đừng giận, ngày mai em tới đây anh sẽ làm em ngạc nhiên.” Lưu Vũ vừa khuyên vừa dỗ, cuối cùng mơi dỗ Từ Nhan vui vẻ.
Mặc dù Từ Nhan tức giận, nhưng cũng hết cách.
Ai bảo cô gả cho một người lính.
Xem thời khóa biểu, ngày mai lại đúng lúc cô trực, cô chạy đi đổi ca với đồng nghiệp thì không ai chịu.
Valentine, ai không muốn ở nhà vui vẻ với ông xã hay bạn trai?
Từ Nhan giận đến dậm chân một cái, thật là chuyện không hề khéo.
Valentine ngày mai, nhất định chỉ có mình cô.
Cầm điện thoại di động, đang định gọi cho Lưu Vũ, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, một dãy số lạ rõ ràng in trên màn hình.
Bắt máy, trong điện thoại lại truyền đến một âm thanh xa lạ rồi lại có chút quen thuộc: “Từ tiểu thư.”
Âm thanh này, giống như một quả bom nổ tung trong lòng Từ Nhan.
Chương 55
Trong lòng Từ Nhan có dòng khí muốn nổ tung, cô nhíu mày một cái, thở ra một hơi: “Vân Vân?”
“Là tôi.” Người phụ nữ bên kia cười lên.
Vân Vân, vốn tên là Hứa Ngạn Vân, coi như là bạn học thời đại học của cô, nhưng thật ra không cùng ban. Lúc đó Hứa Ngạn Vân và Từ Nhan cũng không quá quen, nhớ cô ta là bởi vì tên cô ta đọc na ná Từ Nhan, sau đó nhớ cô ta, là vì cô ta là vợ của Tưởng Tần.
Tưởng Tần, là nỗi đau cả đời của Từ Nhan.
Người đàn ông có nụ cười xán lạn đó đã từng là người cô thích nhất.
Nhưng năm năm trước, tất cả đều mất hết, còn dư lại chỉ có nỗi phiền muộn không tiêu tan được.
Sự rời đi của anh ta hoàn toàn thay đổi cô, cũng thay đổi số mạng sau này của cô.
Sự rời đi của anh ta năm đó trở thành một bí mật, mà cô vẫn cho là cha mẹ của cô ép anh ta đi.
“Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?” Hứa Ngạn Vân tỏ ý mời cô.
“Có chuyện gì cô cứ nói qua điện thoại đi.” Từ Nhan cảm thấy cùng cô không có lời nào để nói với cô ta, cho nên phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt.
“Trong điện thoại thật không nói rõ ràng được, là chuyện liên quan đến Tưởng Tần. . . . . Chớ cúp, tôi biết rõ bây giờ cô rất ghét nghe những gì liên quan tới anh ấy, nhưng. . . . . Có một số việc tôi muốn cho cô biết. Từ tiểu thư, chúng ta gặp nha ở quán cà phê A Man được không?” trong âm thanh của Hứa Ngạn Vân tựa hồ chứa sự cầu khẩn.
Từ Nhan suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp mặt cô ta.
Hứa Ngạn Vân, trước kia không có bất kỳ tiếp xúc với cô, có lẽ vì chuyện sau này càng không qua lại gì. d1en d4n l6 q u y d0n
Trong lòng như có bóng ma, Từ Nhan biết cô là bị quỷ thần xui khiến, bởi vì cô không cách nào không nghĩ đến chuyện có liên quan Tưởng Tần nữa, dù là không có tình yêu.
Quán cà phê A Man cách đơn vị của cô không xa, ngồi xe buýt là có thể tới.
Khi Từ Nhan chạy tới, Hứa Ngạn Vân đã ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ như là đang suy nghĩ gì, hoa khôi của trường chấn động một thời ở quá khứ, hôm nay lại trở nên thật tiều tụy.
“Hứa Ngạn Vân.” Từ Nhan gọi cô.
Hứa Ngạn Vân đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Từ Nhan có chút thẩn thờ, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể giày vò người phụ nữ vốn lóa mắt sặc sỡ thành bộ dáng này, đây là điều khiến Từ Nhan tò mò.
“Chào cô.” Hứa Ngạn Vân đưa tay bắt tay cô, lại hỏi, “Muốn uống gì?”
“Tùy tiện, ly cà phê đen là được.” Từ Nhan không mấy thích cà phê.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Từ Nhan khuấy khuấy, lại hỏi: “Lần này cô tìm tôi có chuyện gì?”
Có biết Hứa Ngạn Vân chỉ giới hạn ở việc cô ta là vợ Tưởng Tần, không hơn.
Hứa Ngạn Vân trầm mặc thật lâu, nói: “Chuyện của tôi và Tưởng Tần, cô biết chứ?”
Từ Nhan cho rằng cô ta hỏi về quan hệ của cô ta và Tưởng Tần, liền gật đầu nói: “Tôi biết rõ, hai người đã kết hôn.”
Mặc dù lúc ấy biết chuyện bọn họ kết hôn, Từ Nhan ít nhiều có chút lo lắng không thoải mái, nhưng bây giờ đã qua lâu như vậy, cô sớm không để ý nữa, quan trọng hơn là, bây giờ cô đã có Lưu Vũ rồi.
“Không, cô không biết.” Hứa Ngạn Vân lại đột nhiên lắc đầu, nước mắt chảy ra như nước suối.
Từ Nhan rút mấy tờ khăn giấy cho cô ta, mặc dù trầm mặc không nói, nhưng có thể cảm thấy Hứa Ngạn Vân đang rất đau khổ.
“Năm thứ hai đại học, tôi quen Tưởng Tần trong một cuộc giao lưu, anh ấy là hội trưởng hội học sinh, cho nên khá có tiếng nói trong cuộc giao lưu đó. d[đ'>l[q'>đ Bởi vì quan hệ hợp tác, cho nên tôi khá hiểu về anh ấy. . . .” trước mắt Hứa Ngạn Vân giống như xuất hiện tình cảnh năm đó.