Pair of Vintage Old School Fru
Cưới chui với trung tá

Cưới chui với trung tá

Tác giả: Ám Dạ Lưu Tinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325395

Bình chọn: 10.00/10/539 lượt.

ôn mặt.

Câu nói cuối cùng của Lưu Vũ thật sự khắc sâu vào lòng cô. Cô chưa từng thấy Lưu Vũ tức giận như vậy, nét mặt như muốn ăn thịt người. Đúng như anh nói, anh không đánh phụ nữ, nếu như không có nguyên tắc này, có lẽ anh đã giơ nắm đấm, có lẽ hiện tại Chu Lâm đã nằm trên mặt đất.

Đối với Chu Lâm, cô không có bất kỳ đồng tình nào, thậm chí có chút vui sướng. Đối với người thứ ba này, cô không thể đồng tình, bởi vì đối phương sẽ cướp người đàn ông của cô đi.

Cô biết cô ta sẽ không bỏ qua cho mình, lúc trước cô chưa từng muốn đuổi cùng giết tận, nhưng hành động điên cuồng lần này của cô ta đã chọc giận Từ Nhan.

“A Vũ, mới vừa rồi anh làm em sợ muốn chết.” Cô nói chuyện anh chạy như bay vào dòng xe.

“Không ai có thể tổn thương em, mặc kệ là ai, anh đều không lưu tình.” Lưu Vũ cho là cô hỏi chuyện anh đối xử với Chu Lâm.

Từ Nhan vùi đầu thật sâu vào trong ngực của anh, giọng nói rầu rĩ truyền ra từ trong ngực: “A Vũ, mới vừa rồi em rất sợ hãi, em thật sự rất sợ. . .”

“Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để ai gây tổn thương cho em.” Lưu Vũ bảo đảm.

“Chúng ta đi bệnh viện đi, vết thương trên tay của anh cũng không nhẹ.”

“Được.”

“Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy.”

“Đối với chuyện của em, ở trong mắt anh không phải là chuyện ngốc.”

Hai người ngọt ngọt ngào ngào nói, nhưng không biết ánh mắt Chu Lâm bắn

ra tia ác độc sau lưng, đối thoại của hai người bọn họ, toàn bộ truyền vào tai cô ta.

“Lưu Vũ, Từ Nhan, tôi sẽ không bỏ qua cho hai người, tuyệt đối không bỏ qua!” Cô ta gào thét trong lòng, nhưng nước mắt cũng đã chảy xuống từ trong đôi mắt trống rỗng.

Có lẽ tương lai không lâu, sẽ nghênh đón đến một trận bão táp, về phần trận bão táp này sẽ gây tổn thương cho ai, đến cuối cùng là người nào, cũng không thể biết được.

Chương 47

Từ Nhan luôn luôn theo châm ngôn: người không phạm tôi tôi không phạm người, người đã phạm ta ta tất phạm người.

Cô không phải không biết sự mờ ám của Chu Lâm, chỉ là cô làm bộ như không biết thôi.

Từ Nhan cũng không có chuyện gì làm, mỗi ngày đi dạo phố nói chuyện phiếm với ba mẹ chồng, ngày tháng rất nhàn nhã nên dường như quăng hết chuyện của Chu Lâm ra khỏi đầu. Vết thương trên cánh tay Lưu Vũ, thật ra thì không coi là nghiêm trọng, chỉ là một chút ngoại thương da thịt, tựa như anh nói tổn thương nặng hơn trong khi huấn luyện anh cũng đã bị. Nhưng mà anh luôn mượn việc cánh tay có thương tích bảo cô tắm cho anh, còn nói là: vết thương không thể đụng vào nước.

Đối với hành động khác thường của Chu Lâm, lúc ấy Từ Nhan nửa đùa nửa mỉa mai: “Năm đó sao anh lại yêu cô ta chứ?” Ý là người phụ nữ điên cuồng như vậy, sao anh còn như si như cuồng.

“Năm đó cô ta không phải như thế.” mặc dù Lưu Vũ rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận bây giờ Chu Lâm có một loại cảm giác làm cho người ta sợ hãi.

“Rất thuần khiết? Vậy sao năm đó còn bỏ anh?”

“Đừng nói nữa Tiểu Nhan. Cũng đã qua rồi, em còn nói nữa làmgì.” Lưu Vũ rất không muốn hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó.

“Chỉ không hiểu một người điên cuồng như thế lúc đầu sao mà ngây thơ được.” Từ Nhan trước giờ nhanh mồm nhanh miệng, mặc dù sau khi kết hôn, dưới sự giúp đỡ của Lưu Vũ đã sửa lại không ít, nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Lưu Vũ không nói lời nào, lông mày chỉ hơi nhăn lại.

Nói thật, ngay cả anh cũng không ngờ, huống chi là Từ Nhan? Chu Lâm thay đổi rất nhiều, có thể nói kể từ sau khi cô ta ra làm việc, con người đã trở nên xa lạ, không còn Chu Lâm thuần khiết trước kia rồi. Trí nhớ của anh chỉ dừng lại ở Chu Lâm thời đại học, còn Chu Lâm ra làm việc đã không còn là mối tình đầu của anh rồi.

Thấy nét mặt Lưu Vũ, Từ Nhan biết lần này mình có chút quá mức, ai chưa từng có mối tình đầu, ai chưa từng có trí nhớ tốt đẹp, Lưu Vũ có, cô cũng có, cô không thể khiến Lưu Vũ quên quá khứ, nhưng bây giờ và tương lai là cô, người mấy chục năm sau làm bạn với anh, chỉ có Từ Nhan cô.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy amj, thương xót than một tiếng trong lòng, không hề nói về Chu Lâm nữa.

Nhưng cô biết, cô sẽ không tha cho Chu Lâm.

Ngày thứ nhất, điện thoại di động có tin nhắn: cô ta đi khắp trong bệnh viện, hình như rất phiền não.

Còn có rất nhiều hình, đủ loại, có hình Chu Lâm ngủ, cũng có hình cô ta cáu kỉnh, có hình cô ta ở khắp nơi, còn có hình chụp sát mặt. Xen hình, Từ Nhan cảm thấy rất hài lòng.

Ngày thứ hai, điện thoại di động có tin nhắn: cô ta muốn lao ra khỏi bệnh viện, nhưng bị người ta ngăn lại.

Người phụ nữ trong hình có vẻ mặt như muốn ăn thịt người, làm cho người ta buồn cười nhưng cười không ra được.

Ngày thứ ba, cô ta la to nói lớn, bắt đầu đập đồ ở trong bệnh viện.

Vẫn là hình, nhưng lúc này người phụ nữ trong hình dù vẫn dữ dằn, vẻ mặt lại mệt mỏi vô cùng.

Ngày thứ tư, cô ta bắt đầu gọi điện thoại, hình như có hành động phá rồi.

Trong hình, người phụ nữ đang gọi điện thoại, cũng đang tra máy vi tính, còn viết thư nặc danh. Từ Nhan cau mày, rồi lại giãn ra.

Từ Nhan vĩnh viễn chỉ trả lời lại một câu: giám thị chặt chẽ, không cho cô ta có hành động quá khích.

Lần đầu tiên, Từ