Pair of Vintage Old School Fru
Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân

Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329954

Bình chọn: 7.5.00/10/995 lượt.

oại mũ len giá rẻ nhưng ấm áp. Mũ che kín, từ đầu trùm qua tai xuống cổ, thắt nơ lại là đã che kín cổ. Loại mũ tốt nhất là loại bên dưới có dây thắt, bên trên có chóp tròn như mũ len bây giờ. Phía dưới còn có hai quả cầu len nho nhỏ rất đáng yêu.

Trên đầu Tiểu Bảo cũng có đội một cái. Lúc trước, Triệu Ngọc Trân mua cho Tiểu Bảo và Nhị Nha mỗi đứa một cái, Đại Bảo thích chạy nhảy không sợ lạnh nên không quàng khăn. Còn Chu Tiểu Vân thì chủ động nói không cần.

Cho xin, cô thực sự không có can đảm đội mũ len của con nít đó. Thực tế cô đã là bà cô hơn ba mươi tuổi không thể giả vờ nhí nhảnh được nữa, nghĩ đã sởn hết cả da gà.

Chu Tiểu Vân tính nếu trời lạnh thêm thì một thời gian nữa đi mua ít len về đan một cái khăn quàng cho chính mình.

Ý tốt của chị họ, cô không từ chối được, cũng không dám từ chối, đành kiên trì quàng cái khăn đỏ tươi đó. Tính cách chị họ cô hiểu rất rõ, nếu không theo ý chị ấy, cô đừng mong tiếp tục yên ổn làm bài. Thôi thì cứ ngoan ngoãn nghe theo! Aizz!

Phùng Thiết Trụ không tập trung nổi, vẫn luôn nhìn lén Chu Tiểu Vân, bài tập mới viết được mấy chữ. Lúc này chú ý đến động tác của Chu Tiểu Vân cậu ngẩng đầu lên, nhìn không chớp mắt.

Đợi Chu Tiểu Vân quàng xong, cả đám cười hì hì nhìn cô, ríu rít khen cô quàng khăn đẹp.

Phùng Thiết Trụ khen nhiều nhất: “Chu Tiểu Vân, cậu quàng khăn đỏ này rất đẹp. Tớ chưa thấy ai quàng khăn đỏ đẹp như cậu đâu!” Đúng vậy, làn da trắng ngần của Chu Tiểu Vân phối với khăn quàng đỏ tươi càng làm nổi bật sắc trắng như ngọc, rất đáng yêu.

Nhưng những lời này Chu Tiểu Hà không thích nghe, cô bé bĩu môi không nói gì.

Chu Tiểu Vân tinh tế sớm để ý tâm trạng của chị họ chuyển nhiều mây, vội vàng tháo khăn quàng ra, trả lại cho Chu Tiểu Hà, luôn miệng nói: “Sao tớ có thể so với chị Tiểu Hà được, chị ấy quàng đẹp hơn tớ nhiều.”

Chu Tiểu Hà được vỗ mông ngựa như mở cờ trong bụng, giờ mới chịu nói chuyện với cô.

Chu Tiểu Vân vừa làm bài tập vừa phải ứng phó với Chu Tiểu Hà, một lúc làm hai việc khỏi phải nói cũng biết mệt mỏi cỡ nào. Thỉnh thoảng còn phải bớt thời gian giải đáp câu hỏi của Tiểu Bảo, đôi khi ngẩng đầu lên nói đôi câu với Phùng Thiết Trụ. Quả thực là quay như chong chóng. Giá có thể phân thân thành hai người thì tốt quá.

Chu Tiểu Vân không ngừng kêu khổ, rất hối hận tối nay nhất thời mềm lòng đồng ý với Phùng Thiết Trụ đến nhà Chu Chí Hải làm bài tập. Cô nên sớm dự đoán được nhiều người thế này chắc chắn không nhanh chóng làm xong bài như ở nhà được.

Nhưng cô không đành lòng từ chối Phùng Thiết Trụ.

Mọi người hay nói mỗi thiếu nữ đều ôm ấp trong lòng một mối tình đầu thơ dại! Thực ra mối tình đầu của thiếu niên không phải cũng như thơ như hoạ hay sao?

Một cậu bé mười một, mười hai tuổi thích thầm một bạn gái, có lẽ chính cậu cũng không biết thực ra mình đang thích cô bé ấy hay là thích cái cảm giác luôn dõi theo một người như vậy nữa?

Đến khi cậu bé đó trưởng thành, nghĩ về những chuyện đã qua, có lẽ lúc đó sẽ thấy buồn cười vì quãng thời gian ngây ngô đó.

Chu Tiểu Vân không đành lòng để ảo tưởng đẹp đẽ của Phùng Thiết Trụ sớm tan thành mây khói, đành tuỳ cậu ấy vậy!

Thời gian sẽ từ từ xoá nhoà cảm giác hiện tại. Đến lúc cậu ấy trưởng thành sẽ chỉ còn lại những hồi ức đẹp đáng trân trọng khắc sâu mãi trong lòng.

Chương 114: Đan Khăn Quàng Cổ

Trời dần lạnh hơn, học sinh đến trường bắt đầu mặc áo len dày chống rét.

Triệu Ngọc Trân thương quần áo các con đã cũ, nhất là Đại Bảo, áo bông không mặc vừa nữa. Năm ngoái, cậu mặc cái áo đó vừa vặn, năm nay đã cộc đến trên rốn một đoạn, miễn cưỡng mặc thì được. Tiểu Bảo và Nhị Nha mặc áo cũ của anh chị nên không cần áo mới.

Còn Chu Tiểu Vân, mùa đông mấy năm trước toàn mặc áo phao cũ của Chu Tiểu Hà. Nhưng năm nay, cô cao lên, chỉ thấp hơn chị họ một tí nên không thể mặc áo cũ được. Áo cũ của Chu Tiểu Hà để lại cho Nhị Nha sau này mặc. Vì thế cô cũng được may áo mới.

Triệu Ngọc Trân tìm áo cũ của Chu Quốc Cường, cắt chỗ thắt nút, cuộn lại số len cũ, dùng len cũ đan áo mới cho Đại Bảo. Tốc độ đan áo của bà rất nhanh, cả ngày cầm kim đan không rời tay, khoảng một tuần thì đan xong áo. Đại Bảo mặc áo to đùng rất vướng víu, phụng phịu nói sau này mới mặc.

Triệu Ngọc Trân nghiêm mặt, bắt Đại Bảo mặc ngay áo bông vào, nếu không sẽ để cho Tiểu Bảo mặc. Đại Bảo trừng mắt nhìn em trai đang đứng đó lẩm bẩm cầu mong anh trai không nghe lời, khiến Tiểu Bảo sợ hãi trốn sau lưng chị. Cậu miễn cưỡng mặc áo len vào. Bé trai chẳng ai thích mặc áo len to đùng cả, giơ chân giơ tay rất vướng víu.

Đến lượt Chu Tiểu Vân, len cũ trong nhà không đủ đan một cái áo hoàn chỉnh, Triệu Ngọc Trân dằn lòng đi mua cuộn len mới. Màu đỏ tươi luôn là màu các mẹ thích nhất, nhưng Chu Tiểu Vân không thích màu sắc sặc sỡ đó, cô kiên trì cùng mẹ đi chợ chọn len.

Triệu Ngọc Trân đã quen với việc con gái thỉnh thoảng muốn tự làm theo ý mình. Như hai năm trước, nhà bà xây nhà mái ngói, con bé không đồng ý để bà chọn rèm cửa. Sau khi may rèm xong, bà không thể không thừa nhận ánh mắt của con gái khá tinh tế. Hay như ba nó dắt