
Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân
Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 329904
Bình chọn: 8.5.00/10/990 lượt.
u, khoảng mười đề tính toán.”
Hai người thảo luận vấn đề bài về nhà của hai lớp, thuận tiện chờ Chu Tiểu Vân thu dọn túi sách.
Chu Tiểu Vân hơi chần chờ: “Hay là hai người đi trước đi, tớ còn mấy thứ chưa thu, đừng để chờ tớ khiến hai người kéo dài thời gian làm bài.”
Không đợi Chu Chí Hải trả lời, Phùng Thiết Trụ vội cướp lời: “Không sao đâu, bọn tớ chờ cậu.” Nói đùa, chủ yếu là chờ ai đó, sao Phùng Thiết Trụ chịu đi trước!
Vương Tinh Tinh ôm bụng cười ha hả không dậy nổi.
Cả đám cười đùa vui vẻ, tất nhiên vui nhất là Phùng Thiết Trụ.
Vương Tinh Tinh kể lại những chuyện thú vị trong lớp, Phùng Thiết Trụ dỏng tai nghe chuyện về Chu Tiểu Vân.
“Hôm nay giờ toán thật đặc sắc. Có một đề toán ứng dụng vô cùng khó. Thầy Trịnh vô cùng tự tin gọi Trịnh Hạo Nhiên đứng lên trả lời, kết quả Trịnh Hạo Nhiên sơ ý tính sai kết quả. Thầy Trịnh không phát hiện ra còn liên tục khích lệ con trai mình. Đúng lúc này Tiểu Vân đứng lên nói “Thầy Trịnh, đề này bạn Trịnh Hạo Nhiên áp dụng đúng cách giải nhưng hình như kết quả tính sai rồi.”, ” Vương Tinh Tinh mô phỏng theo điệu bộ của Chu Tiểu Vân giống như đúc, chọc cô mỉm cười.
Chu Chí Hải lập tức tiếp lời: “Lúc đó, thầy Trịnh chắc xấu hổ lắm, trợn mắt lườm con trai mấy lần, Trịnh Hạo Nhiên về nhà thể nào cũng gặp xui xẻo.”
Sau đó lại kể thêm một số chuyện về Trịnh Hạo Nhiên, Chu Tiểu Vân chỉ im lặng nghe không lên tiếng.
Phùng Thiết Trụ liên tục nghe thấy cái tên này, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói nên lời. Cậu lo lắng quan sát nét mặt ai đó, nghĩ thầm không biết bạn ấy nghĩ thế nào về cậu bạn này.
Chương 113: Tính Toán Của Phùng Thiết Trụ (2)
Về đến nhà mình, Chu Tiểu Vân chào tạm biệt mọi người, Chu Chí Hải cũng chuẩn bị về nhà làm bài tập.
Phùng Thiết Trụ không cam lòng trơ mắt nhìn Chu Tiểu Vân về, cái khó ló cái khôn nghĩ ra một chủ ý: “Chu Tiểu Vân, cậu đến làm bài với bọn tớ đi! Dù sao cậu cũng phải làm bài tập, không bằng làm cùng nhau vui hơn.”
Chu Tiểu Vân hơi khó xử: “Nhưng hằng ngày tớ phải giúp Tiểu Bảo làm bài. Tiểu Bảo năm nay lên lớp hai, có nhiều chỗ không hiểu cần tớ chỉ dẫn, anh Đại Bảo dù ở nhà cũng không có kiên nhẫn dạy em ấy học.”
Chu Chí Hải không đành lòng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của bạn thân, nghĩ ra biện pháp chu toàn: “Thế này đi, cứ bảo cả Tiểu Bảo sang nhà tớ học luôn. Nhà tớ có một cái bàn lớn, đủ cho cả năm, sáu người ngồi.”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nhìn ánh mắt tha thiết mong chờ của Phùng Thiết Trụ, “Xì” một tiếng bật cười: “Được rồi!”
Yes! Phùng Thiết Trụ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tối nay nhà Chu Chí Hải vô cùng náo nhiệt. Ở trung tâm nhà chính kê một cái bàn lớn, có một đống con nít ngồi túm tụm làm bài tập. Tiểu Bảo bám đuôi chị, chiếm ngay một chỗ cạnh cô. Chỗ kia thì bị Chu Tiểu Hà chiếm mất, lấy cớ là hai bạn nữ dễ trao đổi bài.
Phùng Thiết Trụ chậm một bước, bất đắc dĩ đành ngồi đối diện Chu Tiểu Vân, tự nhủ thầm vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt đáng yêu của bạn ấy, chỗ này không tồi.
Còn có một vị khách không mời mà đến là Đại Bảo. Cậu thấy cả em trai và em gái đều đến nhà Hải thì tâm ngứa ngáy, không ai rủ cũng theo đến. Bình thường đã quen ba anh em cùng nhau làm bài tập. Giờ hai người kia đi mất, một mình cậu ngồi làm không quen. Không bằng sang ngồi chung với mọi người, vừa làm bài vừa nói chuyện thú vị hơn nhiều.
Sáu đứa trẻ ngồi kín một bàn, ai nấy mặc áo bông dày, nên chiếm nhiều diện tích.
Chu Tiểu Hà thấy nhà mình hôm nay tụ tập đông người thì rất vui vẻ, rủ rỉ nói chuyện đâu có tâm trạng nào mà làm bài. Cô bé tựa như hiến vật quý, chỉ vào khăn quàng cổ khoe với em họ: “Đại Nha, em nhìn khăn quàng cổ của chị này. Màu sắc thế nào?”
Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn, bị rung động bởi chiếc khăn quàng cổ ấy. Nó làm tôn lên nét đẹp yêu kiều, mềm mại của Chu Tiểu Hà. Chu Tiểu Hà bằng tuổi Đại Bảo, năm nay mười hai tuổi, bắt đầu ra dáng thành thiếu nữ. Ở trong lớp cô cũng là nữ sinh nổi tiếng xinh đẹp. Hơn nữa, cô thích làm đẹp, trang điểm, mặc quần áo chú ý đến mốt mới.
Nhưng phong cách ăn mặc của cô hoàn toàn khác biệt với Hứa Mỹ Lệ. Gương mặt Hứa Mỹ Lệ bình thường, dù được mặc quần áo đẹp cũng chẳng nổi bật. Nhưng Chu Tiểu Hà thì khác, đường nét khuôn mặt vốn đẹp, lại chú ý ăn mặc một chút, lập tức thu hút ánh mắt người khác.
Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà là hai kiểu nữ sinh khác nhau.
Nếu nói riêng về ngũ quan, khuôn mặt Chu Tiểu Vân không đẹp bằng Chu Tiểu Hà. Nhưng nếu bàn về khí chất, lời nói, cử chỉ, Chu Tiểu Hà kém Chu Tiểu Vân không phải một, hai điểm.
Có thể nói, nếu hai chị em họ đứng cạnh nhau, ánh mắt đầu tiên của bạn sẽ để ý đến Chu Tiểu Hà, nhưng nếu nhìn lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba thứ tư, nhất định bạn sẽ bị Chu Tiểu Vân trầm tĩnh, thanh lệ hấp dẫn.
Chu Tiểu Vân biết tính chị họ, thức thời tuôn ra mấy lời nịnh nọt: “Chị Tiểu Hà, người chị đẹp quàng khăn gì cũng đẹp. Màu đỏ này rất bắt mắt, chị quàng lên càng nổi bật.”
Chu Tiểu Hà cười đắc ý, tháo khăn xuống để Chu Tiểu Vân quàng thử.
Lúc này rất ít trẻ con được mua khăn quàng cổ, phần lớn đều dùng l