
và trong đầu cô nhớ đến ngay và biết ông đang muốn nhắc đến Khánh Anh – à, anh Khánh Anh ý ạ?
– Khánh Anh? – ông hơi nghiêng người vì ông chưa được nghe qua cái tên này trong giang hồ
– Khánh Anh là tên thật của Kevin – T.Kỳ giải thích
– Hai người…- T.Anh nói đứt đoạn
– Sao? Trả lời đi, con sẽ tính sao? – ông hỏi như dồn cô vào bước đường cùng
– Con…con ko biết
– Thật là…- ông lắc đầu, nhìn ông có vẻ buồn buồn ( ảo ạ ) nên T.Anh cũng hơi chạnh lòng , cô thấy ko gian như bị đè nén đến ngạt thở nên đã xin phép ra ngoài
….
Màn đêm bao phủ 1 màu lạnh lẽo, hôm nay bầu trời ít sao, hầu như là ko có, chỉ vẻn vẹn 1 màu đen nhuốm đầy tâm trạng, màu đen ấy như nuốt trọng bóng dáng nhỏ bé cô độc của 1 cô gái, cô đang khó xử trước tình thân và tình yêu, trước câu hỏi của cha mình, làm sao từ bỏ người đó khi cô đang quá yêu và làm sao cô có thể từ bỏ cha và anh khi cô họ rất đỗi quan trọng với cô. Cô muốn 1 lời khuyên của ông trời, cớ sao họ phải hỏi những câu hỏi mà cô ko muốn tl như vậy.
CHAP 60
– Anh đi mà nhận dự án đó, em mệt lắm vả lại anh cũng là cổ đông lớn nhất của công ty kia mà, anh sẽ làm tốt hơn em – Yun từ chối sau khi nghe Hoàng phổ biến
– Ai bảo mày làm quản lý công ty, giờ thì đi mà nhận, anh chỉ nắm nhiều cổ phiếu chứ anh ko muốn dây dưa nhiều, anh định bán hết đi cho rảnh nợ đây
– Vậy sao? Bao giờ anh bán để em chuẩn bị – Yun hào hứng hẳn
– Chuẩn bị gì? – Hoàng chau mày nhìn cô em gái đang sáng mắt, anh biết nó đang nghĩ gì? Muốn chuẩn bị gì?
– Chuẩn bị tiền mua chứ còn làm j, nhưng bố ko cho phép anh bán hết đâu
– Ai cản được đâu, mày cứ chuẩn bị dự án Hanan sắp tới đi rồi anh bán hết cho mày, lúc đó chỉ cần 1 cuộc họp cổ đông thôi là mày làm chủ tịch c.ty này ngay – Hoàng dụ
– Thế được – Yun vui sướng, từ quản lý nhảy phát lên ngồi chiếc ghế chủ tịch ai mà ko muốn và đây cũng là ham muốn của Yun
– Vậy cố mà làm tốt dự án sắp tới vào, càng nhanh càng tốt nhất là đừng để công trình bị đình trệ, vật liệu thiết bị phải đạt tiêu chuẩn, công nhân đáng tin cậy đừng để họ làm loạn – Hoàng nhắc
– Chuyện đó thì em biết, thôi em cúp máy đây
– Ừ
Hoàng gác máy xong chỉ biết thở hắt ra và lắc đầu, cùng mang 1 cái tên Thiên Anh sao tính tình lại khác nhau đến thế, mải mê suy nghĩ 1 lúc Hoàng lại nhớ để Thiên Anh, nhớ nụ cười ấy, đôi mắt trong sáng, ấm áp, dễ gần
“ Em đã là của người ta rồi “ – Hoàng tự nghĩ rồi tự lắc đầu bỏ qua mọi suy nghĩ về Thiên Anh.
….
– Anh hai, chuẩn bị xong chưa? Nhanh lên mẹ đợi lâu lắm rồi kìa – Tiếng Hữu Tuệ phát ra từ sân vọng vào trong nhà 1 cách rõ rệt, Vương Khang đang thắt nốt cái lưng da rồi mới xuống nhà
– Anh Khang… – Hữu Tuệ gọi tiếp
– Đợi
– Thằng Khang làm gì mà lâu thế con – Bà Liên hỏi Hữu Tuệ
– Con ko biết, chắc lại chải chuốt ngắm vuốt thôi ý mà – Hữu Tuệ trả lời. Hữu Tuệ vừa dứt câu thì Vương Khang lù lù trước mặt
– Đi thôi
– Sao anh lâu thế?
– Mày hỏi nhiều thế?
– Ơ kìa…
– Thôi đi nhanh còn có việc – bà Liên ngăn chặn chiến tranh giữa hai đứa con của bà
Gió lồng lộng cuốn sâu vào tận ghế ngồi, nghĩa trang phảng phất mùi khói hương, 1 vài người qua lại. Vương Khang dừng xe lại
– Xuống xe đi đến rồi – Vương Khang ra hiệu cho 2 người ngồi ghế dưới. Cùng 1 lúc cả 3 đều xuống xe
Một nghĩa trang lạnh lẽo và heo hắt, ba mẹ con bước vào cùng bó hoa và giỏ hoa quả, đi qua những con đường được trải dài đến 1 chỗ hẻo lánh hơn, 1 ko gian âm u sau nghĩa trang
Mộ của chồng bà Liên cũng là cha đẻ của Hữu Tuệ và Vương Khang đã xuất hiện ngay trước mắt, ngôi mộ đã được sửa sang trang nghiêm hơn sau lần bị phá.
– Về Việt Nam lâu giờ tôi mới có thời gian đi thăm mộ ông…….- Bà Liên lặng lẽ nói 1 tràng dài
– Trời sắp mưa rồi – Vương Khang lên tiếng sau khi bà Liên đã nói xong
– Xong chưa mẹ – Hữu Tuệ hỏi
– Rồi – bà Liên gật đầu trả lời, cả 3 người rời khỏi chỗ này, đi qua nghĩa trang và đến chỗ để xe, bà Liên dặn
– Hữu Tuệ về trước đi, mẹ với anh đi có chút việc
– Việc gì? Sao con ko được đi
– Con con gái ko nên xen vào chuyện này
– Chẳng phải mẹ cũng là con gái đó sao? – Hữu Tuệ cãi bướng
– Mẹ nói thì về đi, lằng nhằng nhiều – Vương Khang xen vào
– Con về bằng gì? – Hữu Tuệ cố tình hỏi
– Gọi taxi – Vương Khang trả lời thay bà Liên
– Em hỏi anh đâu – Hữu Tuệ trừng mắt
– Thích chết…..- Vương Khang chưa nói dứt câu thì Hữu Tuệ đã ba chân bốn cẳng chạy đi sau khi chữ “ à “ được phát ra
…..
– Alo, theo dõi mẹ và anh hai cho tao, chuẩn bị đi rồi đấy, họ làm gì thì báo cáo cho tao biết – Hữu Tuệ gọi cho 1 số mà nhỏ ko lưu trong danh bạ mà lưu trong trí nhớ của mình
– Dạ rõ – tên đó trả lời, đó là 1 nam thanh niên
…………………
– Haizzzz. Mệt quá !!!!!!!! – Minh than ngắn thở dài trong nhà Khánh Anh
– Suốt ngày sang đây than ko chán à ? – Hoàng đặt quyển sách đang đọc xuống bàn rồi bật tivi
– Đang chán quá nè? – Minh tiếp tục thở dài thì bắt gặp ánh mắt của Thiên Anh bên cạnh đang nhìn mình
– Thiên Anh nhìn gì anh? À mà em thấy Vy đâu ko?
– Nó ở nhà ấy? Chắc đi tu 1 tháng, hi, vì anh đấy – Thi