
y ngủ đi mai tính
– Ừ…
….
Sáng hôm sau….
Sau 1 đêm mệt mỏi với mùi rượu nồng nặc, Vy từ từ thức dậy, đầu óc vẫn choáng váng chỉ nhớ mang máng tối hôm qua mình đã đi đâu và được 1 người bế và nói linh tinh gì đó chứ cô ko nhớ đó là ai. Cô ngoảnh đầu sang bên phải thì chợt giật mình
– Minh…- cô nói nhỏ nhưng cũng đủ để Minh nghe thấy, cả tối hôm qua lo cho cô mệt quá nên anh gục luôn ở cạnh giường lúc nào ko hay. Vy nhận ra đây là phòng của Minh
– Vy…em…
– Về đây – Vy lạnh lùng ngắt lời Minh rồi kéo chăn và đứng lên leo xuống giường
– Em có cần giận anh đến mức đó ko? – Minh mất bình tĩnh mà hét lên
– Có – Vy thản nhiên như ko – vscn nhờ – Vy nói tiếp. Cô biết mấy công tử như Minh lúc nào cũng có sẵn bàn chải và khăn mặt mới và lần này đến lúc Vy phải dùng nhờ rồi.
– Anh cũng biết hình phạt em nói lúc trước rồi đấy, giờ em là chị anh đấy, đừng vô lễ , về đây, coi như ko quen biết nhau 1 tháng, nếu chịu nổi thì tiếp tục còn ko thì tuỳ – Vy nói rành mạch nhưng cũng rất miễn cưỡng và vô tình lắm mới đủ can đảm để nói ra, cô cũng sợ trong 1 tháng ấy mất Minh lắm nhưng vì cô muốn anh thay đổi và biết sợ
– Đường Vy
Vy nghe thấy tiếng Minh gọi nhưng ko thèm quay đầu lại mà bước thẳng
Minh bực tức đáp hết gối trên giường xuống và leo lên giường……ngủ tiếp… @@~
___
CHAP 58
– Aaa….- Nam thức giấc sau 1 đêm dài mệt mỏi, anh luôn trằn trọc nhớ đến Tử Tuyết thế nhưng anh lại gục ngay xuống ghế sofa nhà Khánh Anh
– Dậy rồi sao? – Tiếng Hoàng từ trong bếp vọng ra , sau 1 đêm Hoàng cũng tỉnh rượu hẳn
– Ừ, làm gì trong đó đấy? – Nam tò mò vì rất ít khi thấy Hoàng xuống bếp
– Tìm xem có gì ăn được ko nhưng hết rồi – Hoàng từ từ đóng tủ lạnh và bước ra
– Tối qua Khánh Anh ko về à? – Hoàng hỏi tiếp
– Ko biết, tối qua nó đưa Thiên Em về mà xong mất tích luôn – Nam hơi cười. Nhắc đến người con gái ấy Hoàng cảm thấy có gì nâng nâng trong người, 1 sự day dứt, tiếc nuối và đau khổ chăng? Hoàng bất giác mỉm cười lạnh lẽo rồi ra đề nghị
– Đi ăn sáng đi, đói chưa?
– Thôi, giờ chả còn tâm trạng ăn uống nữa – Nam chán nản ngả người ra ghế tiếp
– Có chuyện rồi à, chuyện gì kể xem nào – Hoàng hứng thú nhảy tót lên ghế chỗ Nam nằm
– Chỉ là…….- Nam thành thật kể hết mọi chuyện tối hôm qua ra cho Hoàng nghe, mới đầu Hoàng ko thể tin nổi nhưng sau đó anh lăn ra cười nắc nẻ làm cho mặt Nam tối sầm lại
– Cười gì?
– Haha, hai chúng mày đáng mất vợ lắm, haha – Hoàng tiếp tục cười chêu chọc Nam
– Biến ngay ra chỗ khác chơi – Nam xua đuổi
– Ơ em đi đây, haha, hay quá, hài quá, lãng mạn ghê ấy, haha – Hoàng cứ thế cho đến khi ra đến gara xe, Nam ngồi bên trong nghe thấy mà sắc mặt thay đổi liên tục như tắc kè hoa vậy
……………
8h a.m
Thiên Anh thức dậy, vscn xong mới xuống nhà, vừa bước xuống đã thấy Khánh Anh ngồi ở ghế xem phim rồi
– Anh, anh dậy rồi sao? – Cô vừa chào vừa hỏi
– Mấy giờ rồi em? – Anh ko ngoái đầu lại
– Dạ, mới 8h
– Mới 8h, giờ mới biết Thiên Anh thích ngủ nướng
– Được nghỉ học thì dậy sớm làm gì đâu anh – cô nói lí
– Thôi, chuẩn bị đi ăn sáng cùng anh
– Anh vẫn chưa ăn sáng ạ?
– Đợi em
Nghe anh nói vậy, cô chỉ cười trừ, cô đang cảm nhận được hạnh phúc dần dần lớn lên thật nhiều và cảm giác như anh đang truyền yêu thương sang cô ngày 1 rõ rệt, giá như ngày nào cũng được bên anh thế này, chỉ vậy thôi.
Mặc dù đang hạnh phúc như này nhưng cô ko quên hai người thân của cô đang “ đau khổ “ và như muốn chạy trốn khỏi người mình yêu, cô biết rõ tính Vy, ấm áp hoà đồng nhưng rất ngông cuồng và bá đạo, Vy ko thích lăng nhăng đặc biệt là “any” của mình còn Tử Tuyết thì lạnh lùng thẳng thắn và ghét dối trên lừa dưới, qua việc này chắc 2 tên kia học được 1 bài học để nhớ đời. Nhưng liệu Vy và Tuyết có quá đáng lắm khi ko tha thứ cho Minh và Nam ko? Liệu 1 quyết định hôm nay sẽ là 1 hối tiếc của sau này ko????
Thấy Thiên Anh đang trầm tư suy nghĩ , hình như Khánh Anh cũng đọc được suy nghĩ của cô
– Hai đôi ý ko sao đâu !
– Hả, sao anh biết em đang nghĩ về họ? – cô tò mò về chỉ số IQ cao ngất ngửa của anh
– Ko biết – anh tỉnh bơ trước đôi mắt căng tròn đang tìm câu trả lời từ anh, ai ngờ anh trả lời hàm súc đến nỗi….
– Anh này…em muốn hỏi anh 1 chuyện
– Ừ
– Thôi
– Em muốn hỏi có bao giờ anh giống hai thằng kia chứ gì? Em nghĩ anh là ai????
– Sao anh hay thế?
Anh ko trả lời mà chỉ lắc đầu cho qua, cô cũng im lặng ko nói gì? Cô có thể tin tưởng vào tình yêu của anh 1 cách tuyệt đối ko???
……………
1 tuần sau…..
– Lâu lắm ko đi học – Vy nói với Thiên Anh
– Ừ, bố tao sắp về rồi, vui quá – Thiên Anh mừng mà đâu biết những ngày kế tiếp cô nàng sẽ phải chịu những đau đớn gì đây
– Vy…- tiếng gọi của Minh từ phía sau, bộ tứ Khánh Anh / Nam / Minh / Hoàng đã đến đông đủ thiếu duy nhất Tử Tuyết
– Vào lớp đi – Vy kéo tay Thiên Anh trong khi cô nàng đang ngắm Khánh Anh trong bộ quần áo đồng phục mà bấy lấu cô ko được ngắm và có thể nói là ko dám ngắm, giờ thì thoải mái rồi
– Ơ..- T.Anh chưa kịp phản ứng thì đã bị Vy lôi vào gần đến cầu thang rồi
– Hơ hơ Vy g