
uyết, Khánh Anh cùng đồng thanh. Riêng Nhất Nam là volume to nhất còn Thiên Anh cô đã biết lên ko lấy làm ngạc nhiên
– Chưa biết à? Kém nhỉ? – Hải Minh chêu ngươi
– Giờ đi ăn đi. Tao mới về đói quá rồi. – Hải Minh chuyển đề tài
– Lét’s – Nhất Nam
– Gay – tử Tuyết cắt lời Nhất Nam, lẽ ra vế sau của từ Let’s mà Nhất Nam nói là Go => let’s go
– Ax. Chịu hai ông bà
Ra đến chỗ để xe của sân bay. Ba con siêu mô tô đứng cạnh nhau làm tâm điểm chú ý của mọi dân mê xe
– Sao hôm nay có hứng đi xe máy thế. Ô tô bảo dưỡng đâu hết rồi – Hải Minh hỏi
– Để nhà rồi. Tụi này vừa đua xe xong mới đến đây – Nhất Nam
– Thảm nào lại có ba cái, tưởng Nam với Tuyết phải đi cùng nhau chứ hahaa
– Lại bắt đầu đi, thế giờ có đi ko? anh cầm lấy cái thìa khoá này đi, em đi cùng xe thằng NAM, còn anh chở Vy. Thiên Anh lên xe Khánh Anh chở nhé – Tử Tuyết ( Tử Tuyết quen gọi Hải Minh là anh rồi vì Hải Minh là anh của Nhất Nam mà, nhưng hai ông này toàn mày tao là chủ yếu )
Mải quan sát và nghe mấy người này nói chuyện với nhau mà Thiên Anh im lặng suốt từ nãy, nghe thấy lời của Tử Tuyết cô mới lên tiếng
– Thôi anh chị cứ đi đi, em ko đi đâu, em có việc bận rồi – Thiên Anh cố nói lời từ chối, mặc dù cô cũng muốn đi nhưng cô ko muốn làm phiền Khánh Anh, nếu là ô tô hoặc đi bộ j đó ngoài đi xe máy là cô đồng ý ngay nhưng trớ trêu thay lần này họ lại có hứng đi xe máy
– Việc bận j cũng để sau. hôm nay anh về nước mà ko đi ăn mừng với anh được sao? – Hải Minh vờ giận rồi lại nói tiếp – lên xe Khánh Anh chở đi, bạn trai chở bạn gái mà ko đi nữa hả?
– Cái j? bạn trai…bạn gái…là – Thiên Anh đỏ mặt, mặc dù trong tim cô chưa hề mang hình ảnh của anh nhưng cô vẫn có quyền đỏ mặt vì những câu nói như thế này
– hai người đứng cạnh nhau đẹp lắm nhưng mỗi tội là Thiên Anh nhà ta lùn quá – Hải Minh đưa ra lời nhận xét thì bị Thiên Anh lườm cháy da mặt
– Em lùn á, ít ra cũng cao hơn Đường Vy của anh đó – thiên Anh nhấn mạnh hai từ của anh
– Mày hơn tao được mấy phân – Đường Vy chu mỏ cãi
– 1 phân cũng là hơn rồi – Thiên Anh cãi lại
– Thôi đi, Thiên Anh lên Khánh Anh chở đi, đây là mệnh lệnh, Khánh Anh ko từ chối chứ? – Hải Minh đưa ra lời khách sáo
– Ok thôi – Khánh Anh buôg thả và kéo tay Thiên Anh ra phía xe của anh, đây ko phải lần duy nhất Khánh Anh kéo tay Thiên Anh thế này và cũng ko phải lần duy nhất Thiên Anh suýt chảy nước mắt vì anh kéo tay mạnh hơn cả tra tấn phạm nhân vậy ( khổ thân con pé )
Hai đôi kia lên xe và phóng đi trước hết rồi chỉ còn lại đôi Khánh Anh và Thiên Anh vẫn chần chứ. Thằng thì mặt nhăn nhó thằng thì mặt lạnh tanh
– Anh Khánh Anh em xin lỗi, em ko đi được ko ạ? Giờ em bắt taxi về. anh chạy xe theo họ đi – Thiên Anh sợ ko cả dám nhìn vào cái xe máy bên cạnh mình và anh
– Em thích? – Khánh Anh lạnh lùng
– Vâng. Em về – Thiên Anh hơi cúi đầu
– Ok – Khánh Anh hơi đẩy cô ra và leo lên xe, anh phóng đi cho bụi cát mịt mù vây lấn thân thể và bộ quần áo của cô. Cô chỉ biết đưa tay lên che bụi, có phải anh quá vô tâm ko?
Phuuùu……….aaaaaaaaaaaaaaaa………..
Tiếng gió soẹt qua phút chốc, Thiên Anh bị 1 bàn tay rắn chắc nhấc bổng lên đặt lên phía ngồi sau xe, ngồi sau lưng người lái và ko ai khác đó chính là Khánh Anh. Chỉ trong phút giây Khánh Anh lướt nhanh xe máy qua người Thiên Anh mà đã nhấc được cô lên đặt ở phía sau ( Ôi khâm phục quá )
– AAAAAAAAA….anh Khánh Anh ơi em em sợ lắm…em xin anh cho em xuống xe được ko? Em đã nói với anh là em sợ xe máy rồi mà…anh làm ơn đi – Thiên Anh hét lên, suýt chút nữa nước mắt cô ròng ròng nhưng cô đã cố kím nèn lại. Khánh Anh như ko nghe thấy j, anh cho xe chạy với tốc độ ” sương mù ” để đuổi kịp hai chiếc xe kia
Cái kí ức ấy lại trở về hành hạ tâm trí Thiên Anh. tai cô như ù đặc. người cô run lên ko ngừng.
– Em sợ lắm..cho em xuống đi…em muốn xuống….xin anh đấy ( Xin anh đừng…mái bây bế )…làm ơn đi mà….- Thiên Anh hết lời cầu xin tha thiết
Khánh Anh đã làm j thì anh nhất định ko dừng lại. và anh cứ cho xe chạy mãi
Thiên Anh chỉ biết bám chặt vào anh. thậm chí cấu cả vào cơ thể của anh qua lớp áo sơ mi đen mỏng. Khánh Anh hơi quay đầu lại nhìn cô gái phía sau lưng mình, anh có cảm giác thật lạ mà ko thể nào lý giải được, nhưng anh vừa quay được 1 chút xuống thì Thiên Anh ôm chặt anh như gấu bông nhà cô đến nỗi ngạt thở. May anh là trường hợp đặc biệt ko thì chắc anh đang phải thở máy vì thiếu ôxi rồi ^^!
Thiên Anh nhắm tịt mắt lại, cô thấy xung quanh toàn là 1 màu đen, và bây giờ cô chỉ ước đến nơi sớm ko thì cô chết mất…
Khánh Anh thấy cô sợ đến mức tuyệt đối, anh lại quay người kéo người cô lên phía trước 1 cách an toàn để Thiên Anh ngồi trước anh, anh vẫn lái xe được nhưng tốc độ ko nhanh bằng vừa nãy, anh thả 1 tay ra và ôm lấy cô, chỉ 1 cánh tay của anh đã đủ ôm trọn cả thân hình nhỏ bé của cô, bất giác cô thấy yên tâm hơn. cô ko còn sợ như vừa rồi nữa nhưng cô vẫn nghĩ mình vẫn đang trong tình thế nguy hiểm nếu ko được xuống xe ngay lúc này
___
Điểm dừng chân của họ là ở quán bar nổi tiếng nhất nước
Hai đôi kia đến được 1 lúc rồi thì Khánh Anh với Thiên A