
c bị sóng làm cho ướt át một vùng…
Thiên Anh đứng cạnh hai đứa con và chờ xoát vé lên tàu. Mới đầu Khánh Anh cho tàu riêng của anh đến đón mẹ con Thiên Anh nhưng tàu bị hỏng giữa chừng thế nên Thiên Anh đi tàu chung với nhiều người khác.
Xoát vé xong, cô bước lên tàu, dẫn theo hai đứa con đáng yêu đang ríu rít nói chuyện với nhau.
Trời đang đẹp bỗng sóng vỗ mạnh hơn, từng đợt mây đen kéo đến phủ lên màu xanh của trời.
-Hai đứa vào trong thôi, sắp mưa rồi! – Thiên Anh dắt hai đứa vào trong khoang tàu, còn một vài người vẫn ở bên ngoài, tiếng cười nói không bao giờ là hết.
Ở đâu đó…
– Để ý…phía trước có đá ngầm…
– Mau cho tàu hoạt động chậm lại, đá ngầm trước mắt…
– Linh kiện của tàu bị hỏng rồi, hiện đang sửa, chưa thể cho tàu đi chậm lại được…
– Báo cho mọi người biết, mặc áo phao bảo hộ vào…
Lúc đó, trên tàu không đủ áo phao vì ai nấy cũng giành giật của nhau, Thiên Anh nghe tin gần cuối lên không có áo phao, cũng may Long Anh và Huyền Anh được phát cho áo phao trẻ em.
Sóng biển đập mạnh hơn bao giờ hết, từng cơn sóng đen xô vào tàu dữ dội, đó là một điểm chẳng lành.
Thiên Anh lo lắng ôm chặt hai đứa con, người người trên tàu hoảng loạn khi tàu đang tiến thẳng đến hòn đá ngầm mà không thể nào dừng được.
Đoàng…
Tiếng sấm vang lên, một cơn mưa lớn bắt đầu ập xuống, dòng người hối hả chạy loạn
Những khoang thuyền bắt đầu bị rò rỉ, nước biển tràn vào một cách vô tình…càng lúc càng nhiều
-Mẹ ơi…con sợ! – Long Anh và Huyền Anh nép vào lòng Thiên Anh khóc.
-Đừng sợ, mẹ ở bên các con đây! – Thiên Anh vỗ về, cô thử gọi cho Khánh Anh nhưng tín hiệu kém, anh không nhận được máy.
Không lâu sau, thuyền cứu hộ đến nhưng thuyền rất bé và chỉ có hai cái
-Cho trẻ con và phụ nữ lên trước! – Tiếng bảo vệ phát ra. Huyền Anh và Long Anh mau chóng được bế lên thuyền cứu hộ thế nhưng…Thiên Anh vừa rời khỏi khoang tàu của mình thì có một phụ nữ khác xô ngã và lên thuyền trước.
-Thuyền đã hết chỗ, cô hãy ở lại chờ chuyến sau! – Tên bảo vệ ngăn Thiên Anh lại, cô như đuối sức nhìn Long Anh và Huyền Anh trên thuyền, hai đứa đang khóc và gọi mẹ…
-Làm ơn…chăm dùng tôi hai đứa nhỏ đó – Thiên Anh chỉ vào hai đứa con của mình và nói tiếp – Khi nào lên được bờ, làm ơn hãy gọi vào số nào đó trong danh bạ bảo họ đến đón con giùm tôi…- Thiên Anh chỉ kịp đưa chiếc điện thoại của mình cho người phụ nữ lạ trên thuyền đang ngồi cạnh Long Anh và Huyền Anh nhất. Người phụ nữ thương xót gật đầu và nhận chiếc điện thoại
-Mẹ ơi…đừng bỏ con!!! – Long Anh và Huyền Anh khóc nấc lên, cơn mưa càng to, sóng biển đập dữ dội.
…
-Mưa to quá, chúng ta về thôi!! – Một chàng trai nói với một cô gái, cô gái đưa mắt nhìn không gian trước mắt, như phát hiện điều gì đó, cô nhanh chóng nói
-Cho tàu đến kia đi, hình như có tàu gặp nạn.
Chiếc tàu của cô gái nhanh chóng đi đến phía tàu gặp nạn. Cùng lúc đó, chiếc tàu đó chìm xuống. Thiên Anh cũng bị văng ra khỏi tàu…mặt nước biển mặn chát như cuốn lấy thân thể cô.
Thiên Anh vừa bị chìm xuống, cô cố với tay lên không trung, như cố nắm lấy một hi vọng.
Ngay lúc đó, tưởng chừng tuyệt vọng nhưng bàn tay cô đã được bàn tay ai đó nắm lấy và kéo lên.
Cô gái kia nhìn Thiên Anh , ánh mắt xót xa nhìn Thiên Anh đã ngất đi, cô gái đó nhờ chàng trai bên cạnh mình bế Thiên Anh vào trong nằm, cô gái cũng bước theo sau.
Thiên Anh được đắp một mảnh khăn vắt nước lên trán, môi cô từ trắng bệch đã trở nên hồng hào hơn.
-Em quen cô gái này à? – Chàng trai thấy cô gái cạnh mình nhìn Thiên Anh bằng ánh mắt rất khó hiểu, hối hận và thương tiếc đan xen, rồi con chăm sóc cho Thiên Anh rất đặc biệt
-Em nợ cô ấy rất nhiều…- Cô gái đứng dậy, lặng người và nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ của khoang thuyền. Trời vẫn mưa như trút nước, tàu của cô liên tục bập bênh vì sóng biển.
CHƯƠNG 108: CHƯƠNG NGOẠI TRUYỆN 3 : THA THỨ END
Một tháng sau.
Tại trường của những thiên thần, Long Anh, Huyền Anh đi lung tung ở ngoài sân trường chờ Lâm đến lớp rồi cùng vào. Một lúc sau, cả hai trèo cầu trượt chơi, Long Anh mải nhìn Huyền Anh bị một nhóc béo che lấp nên đâm luôn nhóc béo ục ịch đó và bị nhóc đỏ đẩy ngã xuống dưới, cậu nhóc kêu ầm lên, vừa kêu vừa lấy tay xoa xoa vùng mông đã đỏ ửng
-AAAAA
Huyền Anh thấy thế chạy đến bên Long Anh
-Thằng béo kia sao nỡ đẩy anh Long xuống dưới! – Huyền Anh cau có quát nhóc béo đang cùng lũ bạn chơi cầu trượt
Nhóc béo nghe tiếng quát liền trừng mắt nhìn Huyền Anh và Long Anh, nhóc béo này nổi tiếng là nghịch ở trường và “lưu manh” từ bé nên rất nhiều đứa nhỏ học ở đây đều sợ, riêng Long Anh và Huyền Anh chưa bao giờ thấy sợ nhưng…nếu chỉ có hai đứa không thể đấu lại với “bang” lực lưỡng của nhóc béo kia, nếu cho thêm Lâm, Nhi, Bảo vào nữa cũng không đủ “tỉ thí” với tên “lấy thịt đè người” kia
-Tại thằng ranh con đó nhìn đểu ta còn đâm vào ta nữa. – Nhóc béo hất hàm nói
-Ta nhìn đểu mi bao giờ – Long Anh chu mỏ lên cãi lại, rõ ràng nhóc chỉ nhìn xem Huyền Anh thôi đâu mà
-Á đấy mi khinh không thèm nhìn ta – Nhóc béo nói vô cớ, đám trẻ ở đó cười sặc sụa
-Mi bị điên à? Thôi chúng mình