XtGem Forum catalog
Cứ lạnh lùng đi, Rồi anh sẽ mất em

Cứ lạnh lùng đi, Rồi anh sẽ mất em

Tác giả: Sunii1

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325382

Bình chọn: 9.5.00/10/538 lượt.

hoa tội nghiệp mà cô chăm sóc bấy lâu, cô nhìn tụi trẻ vẫn hồn nhiên cười ngây thơ mà dở khóc dở cười.

-Các con…mau ra khỏi chỗ này…aaa…hoa của ta!

Những cơn gió thổi qua làm cay mắt, từng đợt, từng đợt…

Gió thổi tiếng ai đó vang lại…

-Hoàng! Châu San! – Những tiếng gọi liên tục lặp đi lặp lại, ngoài khuôn viên, Châu San nghe tiếng gọi liền chạy vào, Long Anh và Huyền Anh tái xanh mặt khi phát hiện ra giọng nói quen thuộc đó. Cả ba đang chơi đùa vui vẻ thì Long Anh kéo Huyền Anh đi trốn, nhóc Lâm không liên quan cũng bị anh em nhà Anh kéo theo.

Tiếng cười khúc khích kèm theo những tiếng thở đều đều trong những khóm hoa ngập đến đầu.

-Châu San? Hai nhóc nhà anh có đến đây không? – Khánh Anh hỏi, đưa mắt đảo xung quanh. Bấy giờ Thiên Anh đang đi tìm con ở bên nhà Minh-Vy và gọi điện cho Tuyết-Nam xem có thấy hai nhóc kia không.

Aizz! Trường mầm non tan học hết rồi mà không thấy hai đứa này đâu cả. Theo Song Anh biết chúng chỉ có thể “trốn học” vì chiêu trò “đau bụng” của Long Anh cả hai người quá thuộc lòng rồi.

-À, tụi nó đang chơi ở trong khuôn viên đó! Nghịch lắm! Phiền anh “rước” tụi nó về hộ – Châu San vờ thở dài rồi cười, Khánh Anh đi ra khuôn viên, trước mắt anh là một đống đồ chơi và hoa quả, vườn hoa tulip đẹp mê hồn nhưng cái thứ quan trọng nhất anh vẫn chưa thấy đâu

Anh biết chắc mấy nhóc lại muốn chơi trò trốn tìm với anh. Anh liền cất giọng bá đạo, đôi mắt chăm chú nhìn về vườn hoa tulip cao đến cổ mình…

-Long Anh à? Huyền Anh à? Ba mẹ với cô chú chuẩn bị đi tàu ra biển chơi mà hai nhóc lại không đi, chán quá à? Thôi hai nhóc cứ ở đây chơi nhé, ba đi đây…- Khánh Anh chợt cười gian, khoanh tay trước ngực dựa vào thân cây cạnh đó, đợi chờ…

Anh mới dứt câu chưa được lâu thì Long Anh , Huyền Anh lẫn nhóc Lâm đã xuất hiện trước mắt anh, anh nghĩ tốc độ nghe ngóng và suy nghĩ của tụi nhóc này nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

-Ba à? Bao giờ đi vậy? – Long Anh chớp chớp mắt, kéo kéo tay áo Khánh Anh , vì anh cao quá nên khi nói chuyện Long Anh luôn phải ngẩng mặt lên trời quá cao khiến nhóc có thể ngã ngửa ra phía sau bất cứ lúc nào.

-Đi đâu cơ con? – Khánh Anh giả vờ ngu ngơ hỏi

-Dạ! Đi biển chơi – Long Anh nói

-Ba vừa nói xong đã quên rồi à? – Huyền Anh xen vào

-Ba không quên nhưng tại ba đứa hư, dám trốn ba nên “cắt” – Khánh Anh đưa tay xoẹt ngang cổ, tỏ ý muốn bãi bỏ câu nói đùa vừa rồi.

-Con không hư…tại Huyền Anh…a đúng rồi tại Huyền Anh kéo con vào trốn cùng, con có khuyên nhưng hai người này cứ không nghe…- Nhóc Lâm kể nể

-Ô khuyên bao giờ … ai bảo Lâm đi theo làm gì? – Huyền Anh chu mỏ lên cãi

-Tại Huyền Anh kéo Lâm…

Thế là một tràng “cãi nhau chí chóe” của lũ trẻ vang lên. Chốt một câu cả ba cùng hòa

-Ba nói lời không biết giữ lời, xấu tính!!! – Huyền Anh lè lưỡi

-Nhóc bảo ai xấu tính?- Khánh Anh cúi mặt xuống nhìn Huyền Anh



Mải nói chuyện với lũ nhóc Khánh Anh quên không gọi điện báo cho Thiên Anh là đã tìm được hai đứa kia khiến Thiên Anh đi khắp nơi tìm mệt đến nổi không thở đều nữa.

Về nhà.

-Em muốn đi làm, ở nhà nhiều chán quá rồi!! – Thiên Anh nói với Khánh Anh.

-Em thì làm được gì chứ?

-Cho em làm ở công ty trang sức với!! Một mình anh quản nhiều công ty như thế chắc mệt lắm nhỉ? – Thiên Anh chớp chớp mắt – Mấy người kia đều đi làm phụ chồng mà mỗi em ở nhà thôi chán lắm! – Thiên Anh nói , “mấy người kia” cô muốn nhắc đến Tuyết, Vy và Châu San

-Anh không muốn em vất vả

-Vất vả gì đâu, bây giờ Long Anh với Huyền Anh đều đi học rồi, ngày nào cũng ở nhà không có gì làm chán bằng chết – Thiên Anh than vãn

Khánh Anh không nói gì, Thiên Anh liền nói tiếp

-Hay anh ra điều kiện đi, nếu em làm được thì anh cho em đi làm nhé!

-Được rồi…- Khánh Anh chợt cười, suy nghĩ không lâu, anh nói

-Em thích làm ở công ty trang sức chứ gì? Đi theo anh!

Nói xong, Khánh Anh dẫn Thiên Anh đến công ty đá quý của anh, đã lâu anh chưa đến đây và đã lâu anh chưa quản lý nơi này, anh với cô bước qua cánh cửa xoay tròn và hàng bảo vệ của công ty, trước mắt là chiếc thang máy màu bạc, thang máy mở ra, anh và cô bước vào trong, tầng 14 xuất hiện trước mắt, những gian hàng trưng bày đủ loại nhẫn đẹp lung linh và đắt đỏ, anh nở nụ cười đểu với cô rồi tiến đến quầy bán nhẫn.

Những cô nhân viên thấy anh đều phải cúi đầu chào, anh hỏi một cô nhân viên đang đứng tính toán

-Cho tôi biết trung bình một ngày bán được bao nhiêu chiếc nhẫn?

-Dạ, tầm khoảng mười chiếc là nhiều nhất – Cô nhân viên lễ phép nói , vì đây là tầng dành cho những chiếc nhẫn đẹp nhất thế giới và do chính tay nhóm Khánh Anh và những chuyên gia hàng đầu thế giới thiết kế nên giá tiền của chúng rất khủng, nơi đây chỉ có những quý bà, quý ông nhà giàu mới dám đặt chân đến.

-Thiên Anh – Anh gọi cô trong khi cô đang hoa mắt bởi vẻ đẹp của những chiếc nhẫn

Thiên Anh quay đầu lại phía anh, anh nói

-Vừa rồi có nghe gì không? – Anh hỏi

-Nghe gì cơ? – Cô cười, gãi gãi đầu, anh bất lực nhìn cô nói

-Trung bình một ngày ở đây bán được mười chiếc nhẫn, anh cũng muốn em quản lý công ty này hộ anh nhưng với điều kiện…

-Điều ki