
đã cười hạnh phúc. Ông cũng hạnh phúc lắm.
CHAP 98: TÌNH BẠN HAY TÌNH YÊU?
– Dù sao hôm nay cũng cảm ơn mọi người giúp tôi với Thiên Anh lành lại. — Khánh Anh nắm tay Thiên Anh nở cụ cười ấm áp, khẽ nói. Từ hai bàn tay đang lạnh bỗng trở nên ấm lạ thường. Hạnh phúc là cái nắm tay như vậy sao?
– Vậy nên…- Khánh Anh nói tiếp. Cả lũ ồ ạt lên ra ý kiến
– Vậy nên Khánh Anh sẽ khao chúng ta một bữa ăn thịnh soạn hả? — Nam hí hửng
– Hay đi du lịch? — Hoàng chớp chớp mắt
– Cả hai — Tuyết tham lam nói
– Không — Khánh Anh nhíu mày nói, chịu thua lũ này toàn thích ăn với chơi.
– Không thì là gì? — Đồng thanh toàn tập
– Vậy nên…mọi người đi ngủ sớm đi. — Khánh Anh cười nhạt nói. Sau câu nói ấy là cái ngã ngửa của từng người.
– Thế không nói còn hơn — Nam bĩu môi nói thầm, nghe được Nam nói. Khánh Anh nhếch môi cười
– Nam thích thông tắc hơn là ngủ sớm à?
Câu nói hàm ý sự đe dọa của Khánh Anh làm Nam lạnh cả người. Xua xua tay nói
– Ô nâu…ngủ ngủ…ngủ thôi….*oáp* muộn rồi mà
Khánh Anh nhìn Nam bật cười thích thú. Hôm nay quả thật rất vui đối với anh.
– Thiên Anh với Vy anh đưa hai người về – Khánh Anh ra đề nghị
Cả hai gật đầu rồi ra xe.
– Anh định yêu cô ta đến khi nào? — Dòng tin nhắn lặng lẽ được gửi đến số máy của Khánh Anh . Yun nhếch mép cười đầy đau đớn.
– Khi nào…cô ấy chết. — Mãi một lúc sau, Khánh Anh mới nhắn tin trả lời lại nhỏ. Có ai biết không, nếu cô gái ấy chết thì lúc ấy anh cũng chẳng còn tồn tại rồi. Đọc xong tin nhắn, nhỏ cười thầm, vừa đau khổ vừa vui mừng đan xen.
*Cốc…cốc*
Tiếng gõ cửa làm Châu San bừng tỉnh khi đang suy nghĩ lung tung. Đã quá khuya rồi còn ai gõ cửa được chứ.
– Ai đấy? — Cô lên tiếng cảnh giác.
– Tôi. Thiên Anh – Yun khẽ nói. Khẽ nở nụ cười nhạt
– Ơ thế vào đi, cừa không khóa mà…tưởng về rồi chứ? — Cứ ngỡ là Thiên Anh kia nên Châu San le te nói, cho đến khi nhìn thấy Yun cô mới gãi gãi đầu nói
– Ô là bạn à?
– Ừ, vẫn chưa ngủ à? Chị có rảnh không nói chuyện với em lúc? — Yun cười điệu, ngồi xuống bên cạnh giường Châu San
– Có chuyện gì sao? Mà đừng xưng hô chị-em, tôi thấy kì sao ấy, mình bằng tuổi mà — Châu San cười cười nói.
– Dù sao chị cũng là bạn gái của Hoàng, em là em gái Hoàng nên xưng hô vậy trước có gì kì đâu. — Nhỏ cười, nụ cười ẩn chứa đầy mưu mô, khẽ nhìn Châu San và chẹp lưỡi thầm nghĩ “Cũng không tệ”
– Thật ra…- Châu San định nói “Thật ra tôi không phải bạn gái của Hoàng” nhưng bị Yun cướp lời.
– Chị quen Vĩnh Thiên Anh?
Châu San không nói gì chỉ gật. Nửa đêm rồi mà muốn nói mấy chuyện này sao? Thật khó hiểu mà >< Châu San thầm nghĩ, vầng mắt cụp lại tỏ vẻ buồn ngủ.
- Tại sao quen? — Yun lạnh giọng
Gì đây? Hỏi như kiểu đang điều tra vậy nè. Có chuyện gì không nữa...
- À thì tôi du học bên Pháp gặp cậu ấy. Chúng tôi rất thân, tôi cũng quí cậu ấy lắm. — Châu San cười tươi.
- Quí sao? — Yun hờ hững cười lạnh nhưng không để nụ cười ấy lọt vào tầm mắt của Châu San , nhỏ khẽ hỏi
- Nếu Hoàng yêu cô ta chị còn quí cô ta không?
Từng lời, từng chữ nhỏ phun ra khiến Châu San tỉnh luôn ngủ, ánh mắt tròn xoe nhìn Yun khó hiểu.
- Ý bạn là sao? — Châu San nhíu mày hỏi. Không gian lặng như tờ, tiếng kim đồng hồ não nề tổi qua từng giây phút. Giọng nói nhỏ nhỏ đều đặn vang lên
- Cứ trả lời đi
- Tôi không trả lời đâu — Châu San mỉm cười, ánh mắt lộ rõ sự khó hiểu nhưng không muốn hỏi nhiều.
- Chiều mai rảnh chứ? Đến địa chỉ này gặp em nhé. Nếu chị không đến chị sẽ không hiểu rõ về anh Hoàng đâu - Yun khẽ cười, đặt lên tay Châu San tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ quán cafe rồi bước ra ngoài. Khẽ đưa tờ giấy lên quan sát, Châu San nằm xuống giường, không ngừng nghĩ ngợi về Hoàng và hai người con gái mang tên Thiên Anh ấy.
Câu hỏi của Yun cứ văng vẳng bên tai cô " Nếu Hoàng yêu cô ta...." Làm tâm trí cô như rối bời. Cô lại nhớ đến ánh mắt lần đầu tiên Hoàng nhìn Thiên Anh khi gặp cô nàng ở bên Pháp, ánh mắt tìm kiếm đâu đó một chút yêu thương, một chút nhớ nhung. Rồi nhớ đến ánh mắt đen chêu chọc dành cho mình khi đụng phải anh lần đầu tiên.
Hai ánh mắt hoàn toàn khác nhau. Phải chăng...Hoàng và Thiên Anh từng yêu nhau. Nhưng còn Khánh Anh , anh ấy là gì vậy? Có lẽ nào, tình yêu tay ba giữa hai người bạn thân và một cô gái có thật sao. Châu San lắc nhẹ đầu cười giễu mình. Nếu vậy, Hoàng mà yêu cô thì anh chỉ xem cô như người thay thế, thay thế chỗ ngồi của Thiên Anh trong tim anh.
Không. Cô không muốn trở thành một cái bóng của người khác đâu mà.
Nghĩ vậy thôi cũng đủ làm nước mắt theo hàng rơi xuống. Trên gò má hồng lấm lem chút nước...mặn chát.
Cô yêu anh thật rồi. Nhưng anh thì sao đây???
Sáng sớm. Khi tất cả mọi người vẫn đang trong giấc ngủ, một mình Hoàng đứng phun nước ở ngoài khuôn viên, thi thoảng những nụ cười bí ấn lại khẽ giật giật trên môi. Nhìn vào anh, không ai biết anh đang nghĩ ngợi gì nữa.
- Nay có chuyện gì vui vậy? — Tiếng Khánh Anh lành lạnh phát ra từ phía sau, anh cầm trên tay hai ly cafe, khẽ nhún người đưa cho Hoàng một ly. Hoàng bỏ vòi nước xuống, nhận lấy