
hạnh phúc đến mây của trời cũng phải ghen tị, người xung quanh đi qua nhìn họ mà ko thấy chán
Đã đến giờ hẹn, Thiên Anh nhanh chóng thay đồ rồi đến chỗ hẹn với Phong, ngắm mình trong gương, cô thấy mình cũng tạm ổn, cô vẫn giản dị và chân thực nhất.
Vẫn chỗ cũ ở cửa hàng đó, Thiên Anh sải chân bước vào, từ xa cô đã thấy Phong ngồi kia và đang trầm tư suy nghĩ gì đó
Thấy Phong ko để ý, cô định tạo bất ngờ bằng cái oà thì Phong lên tiếng kịp thời
– Đến rồi đấy à? Ngồi đi định ú oà gì sao?
Thiên Anh bĩu môi rồi ngồi xuống tươi cười
– Cậu tinh thế?
– Từ xa tôi đã ngửi thấy mùi của cậu rồi – Phong chêu
– Mùi gì? Làm gì có gì? – cô đưa tay áo rồi vạt áo lên ngửi, quả thật là ko có mùi gì, nước hoa cũng ko xài mà cô tắm rửa sạch sẽ lắm, ko có cái mùi chua ngoa kia đâu ^^
– Đùa thôi, ăn gì gọi nhé – Phong chìa cuốn menu ra trước mắt cô, cô cầm lấy và lật qua lật lại vài trang, cuối cùng thì lắc đầu, đặt cuốn menu xuống và nói
– Thôi chả ăn gì đâu, vào vấn đề chính đi, hôm nay tôi phải về sớm
– Đến đây với tôi – Phong kéo ghế đứng dậy, mỉm cười nhìn Thiên Anh, nụ cười khó hiểu làm cho cô bối rối và quay đi
– Đi đâu?
– Đến nơi rồi sẽ biết – Cậu cười nhẹ, từ lúc nào, những nụ cười của cậu đã hoàn toàn khác với ngày xưa, ngày cậu là một thằng con trai lăng nhăng đào hoa và chỉ biết cười gian, cười cho có, nhưng bây giờ, nụ cười ấy thật khác, nó ẩn chứa một thứ gì đó rất lạ và hình như nụ cười này chỉ dành cho người con gái đứng trước mặt cậu
Lại là cái câu này “ đến nơi rồi sẽ biết” , sao cô thấy bức xúc khi nghe thấy câu này thế nhỉ? Tính cô đã tò mò rồi mà bắt cô đợi chờ kết quả thì thật là…
Một ngọn đồi xanh mấp mô đá, những viên đá với những hình thù khác nhau như được tạc khắc chứ ko phải tự nhiên, bãi cỏ xanh như trải dài đến vô tận, nơi đây ko có hoa, chỉ có cây xanh bao phủ mọi vật, buổi chiều xế tà những cơn gió rít qua lồng lộng, mát dịu
Nơi đây thật đẹp nhưng có vẻ âm u khác thường, xung quanh thật vắng, ko có nhà dân ở, ko có một bóng người, chỉ có hai con người đang leo lên đỉnh đồi, vì những viên đá nhấp nhô tạo thành bậc thang nên việc đặt chân đến đỉnh đồi là rất dễ dàng
Lên trên đỉnh, có một cái cây tùng to, rất to, gió rít qua từng kẽ lá, lá rơi xuống đất, rơi lên chiếc xích đu cạnh đó
– Cậu có thấy gì ko? – Phong đưa mắt nhìn Thiên Anh
– Khác với các ngọn đồi khác, ở đây ko có hoa. Mà ở đây lại lắm đá, ngã hẳn là đau lắm – cô nói theo suy nghĩ của mình, những gì mình nhìn thấy và cảm nhận
Phong lắc đầu nhìn Thiên Anh, cậu cười rồi bước thêm vài bước nữa, Thiên Anh ngớ ngẩn rồi bước theo, xuất hiện trước mắt hai người là hai ngôi mộ được xây cẩn thận, tỉ mỉ và giống nhau y đúc nhưng hai ngôi mộ này rất bé, hai ngôi mộ nấp sau thân cây tùng to lớn kia thảm nào Thiên Anh ko nhìn thấy, giờ cô đã biết câu trả lời mà Phong muốn hỏi cô
– Đây là…- Thiên Anh khẽ đưa mắt nhìn Phong
– Mộ của ba mẹ tôi – Phong mỉm cười và quỳ xuống bên cạnh hai ngôi mộ
– Con chào hai bác – Thiên Anh cũng quỳ xuống cạnh Phong, cô đang rất thắc mắc tại sao Phong lại đưa cô đến đây
– Khi còn sống, hai người luôn mong đứa con trai này có thể tìm được 1 nửa trọn vẹn chứ ko phải vui chơi qua đường, giờ con đã tìm thấy cô gái đó và dẫn cô ấy đến đây cho hai người xem mặt đây, hai người yên tâm rồi nhé – Phong nói nghiêm túc, Thiên Anh nghe vậy vừa bất ngờ vừa bối rối, cứ tưởng mình nghe lầm
– Cậu nói gì? – cô nhìn Phong
– Thiên Anh, thật ra thì tôi thích em từ lâu lắm rồi, từ cái lần đầu tiên gặp mặt cơ, nhưng tôi chưa có thổ lộ vì chưa phải là lúc, tôi đã hứa với ba mẹ tôi nếu yêu ai thật lòng sẽ dẫn người đó đến đây, để hai người chứng giám, giờ thì tôi dẫn em đến đây, em biết ý tôi rồi chứ? Vậy em làm bạn gái anh nhé!
Nghe những lời nói đó thốt ra từ miệng cậu, cô như bị shock nặng, cậu đưa cô đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có lẽ nào đây chỉ là lời nói đùa? Mà ko thể, nói đùa thì dẫn cô đến trước mộ của cha mẹ cậu làm gì cơ chứ.
Người ra đi là thiêng liêng bất tử nhưng cô phải xin lỗi họ, cô đành phải nói thật những gì mình nghĩ và cô phải nói thật lời của con tim mình, ngay tại đây
– Xin lỗi cậu, tôi có bạn trai rồi, tôi ko thể….
– Đừng…- Phong chặn lời của cô, cậu ko muốn nghe, cậu đâu biết cô đã có bạn trai, nếu cậu biết cậu đã từ bỏ ngay từ lần đầu gặp mặt, nếu trường hợp khác cậu sẽ giành giật bằng được nhưng đó chỉ là yêu chơi, còn đây là yêu thật, cậu ko muốn giành giật gì cả. Lần này ko biết lỗi có phải của Thiên Anh ko? Vì sao ư? Vì cô ko nói với cậu là cô đã có n.y rồi chứ, tại sao cô giấu chuyện đó.
Ko hẳn là cô giấu, vì cậu đâu có hỏi, cậu quá bồng bột mà thôi, quen nhau lâu vậy mà chút tin tức bé nhỏ này cậu cũng ko nắm bắt được. Có quá vô dụng ko?
Phong im lặng nhìn vào di ảnh trên hai ngôi mộ, cậu cười nhẹ và nói nhỏ điều gì đó
– Ko yêu thật à? – Cậu cố tình chêu đùa để tránh làm cả hai xa lánh nhau
Thiên Anh lắc đầu nhưng lại nở nụ cười tươi rói như thể cả hai đang diễn kịch vậy
– Vậy thì trả dép đi về đây – Phong cười
– Ko trả đấy – cô cũng cười và