Duck hunt
Cứ lạnh lùng đi, Rồi anh sẽ mất em

Cứ lạnh lùng đi, Rồi anh sẽ mất em

Tác giả: Sunii1

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327430

Bình chọn: 8.00/10/743 lượt.

“ Cháu à? Con gái bác đã mất rồi, cháu đến đây đi”. Chàng trai bàng hoàng và nghĩ ngay đến dòng tin nhắn tối qua của cô gái “ Anh à? Có ai đó đang cố tình theo em? Làm ơn đến xyz giúp em đi”. Lúc đó chàng trai hối hận và trách mình cũng ko kịp nữa rồi.Vậy, chỉ 1 phút vô tâm mà chàng trai đã đánh mất người con gái đó mãi mãi….

– Sao em lại kể chuyện đó?

– Em thấy nó hay

– Chứ ko phải em có hàm ý j sao? Ngày nào em cũng nhắn tin kiểu đó cho anh mà

– Nếu anh là chàng trai đó, anh có vậy ko?

– Anh ko biết

– Hức, chắc cũng vậy rồi – cô giả vờ dỗi rồi quay mặt đi chỗ khác

Anh hơi cười và lắc đầu vì cái tình trẻ con của cô, anh kéo người cô gần lại với anh và ôm cô vào lòng. Hơi ấm của anh truyền qua cô 1 cảm giác thật ấm áp và dễ chịu.

– Em muốn hôn anh – Cô nhìn anh bày tỏ và chưa cần sự đồng ý của anh, cô đã nhổm người lên hôn má anh rồi cười như trẻ con, trông cô thật đáng yêu, bảo sao anh lại yêu cô đến như vậy.

– Đây này – Anh chỉ vào môi mình

– Sao cơ ạ? – cô ngây ngô hỏi

– Lần sau hôn thì hôn ở đây này – anh nói rõ hơn

– Dạ, thôi. Em ko biết hôn, em sợ cắn anh lắm – Cô thành thật khiến anh bật cười. Rồi anh kéo mặt cô lại và trao cho cô nụ hôn nồng cháy. Ban đầu cô hơi run, tim đập thình thịch nhưng càng về sau, nhịp tim của cô như hoà chung nhịp đập với anh, đưa 2 người tận hưởng giây phút hạnh phúc nhất

Anh cảm nhận được làn môi mềm ấy, vị ngọt ấy làm anh như điên cuồng ko dứt ra được.

Mưa…..

Cơn mưa xối xả ào xuống ko báo trước.

– chết tiệt – anh buông câu chửi thề

Cả 2 người chạy vào trong nhanh rồi lại phải thay bộ đồ khác

– Em định thay bộ đó sao? – Anh hỏi

– Dạ vâng

– Đi ngủ?

– À, ko, à em quên – cô cười trừ rồi lấy luôn bộ đồ ngủ ra và vào trong phòng tắm thay

Thiên Anh bước ra với bộ pjyama màu hồng phấn dài tay.

– Tối nay anh ngủ đâu ? – cô hỏi khi chỉ nhìn thấy 1 chiếc giường duy nhất

– Đây – anh đang ngồi máy tính chơi thì chỉ tay vào giường

– Thế còn em

– Ngủ chung

– Thôi, em ko – cô lập tức nhảy cẫng lên từ chối

– Tối nay lạnh, em ko ngủ đất được đâu – anh nhún vai vẻ khiêu khích

– Thế phải lấy thêm chăn gối để cách ngăn giường, em sợ em ko chịu nổi lại….

– Đúng là suy nghĩ của em, cái đầu em chứa j vậy? – Anh than

– Ứ…em nói sai đâu

– Bên trong còn 1 giường đó, em chả chịu thăm quan j cả, em ngủ trong đó

– Thế em ngủ trước đây, anh ngủ ngon.hihi– cô cười tươi rồi chạy vào phòng trong.

Giá như thời gian cứ ngừng lại ở giây phút này thì em đâu sợ gì??? Có ai biết đằng sau tiếng cười “hihi” là nỗi buồn lặng lẽ và đằng sau con người mạnh mẽ ban ngày là cái cúi đầu khe khẽ giữa đêm khuya. Thiên Anh nghĩ lại những hạnh phúc của mình trong thời gian ngắn ngủn qua và lặng lẽ rơi nước mắt. Cuộc đời này sao lắm chông gai quá , cô sắp phải từ bỏ người ấy ư???????

CHAP 64: CUỘC THI 1

Ngày hôm nay khác với bao ngày còn lại, hôm nay là ngày đăc biệt. Là 1 bất ngờ lớn trong cuộc đời của 4 con người. Sân trường Light đã đông kín người nhất là phía sân khấu. Sau cánh gà…

– Chuẩn bị xong hết chưa? – Tuyết bước vào với khuôn mặt tươi cười

– Chưa, đi ra – Hoàng hét lên khi Tuyết vào đúng lúc mấy người đang thay đồ

– Hứ, làm gì mà căng, đã nhìn thấy gì đâu – Tuyết bĩu môi rồi rút ra ngoài theo yêu cầu

– Tao thấy kì kì sao ấy, lần đầu tiên nhảy trước đám đông như này……- Nam vừa thay đồ vừa nói

– Thằng Khánh ko than thì thôi mày còn than cái nỗi gì – Minh

– Ư – Nam bĩu môi

– Chúng mày ơi, có mấy anh trường Moon cũng đẹp trai lắm đấy, thua mấy 4 anh kia trường mình chút xíu thôi à – 1 girl cười tít mắt nói.

– Công nhận đẹp trai thật

– Chúng mày thấy trai đẹp là mắt sáng lên

– Mày khác gì…

– Tối rồi mà mắt chúng mày tinh thế? Tao chưa nhìn thấy….

Bla…bla…….

…………….

– Thiên Anh, tối rồi con định đi đâu? – Ông Trí bước từ trong phòng ra nói với giọng nghiêm nghị làm Thiên Anh hơi sợ

– Hôm nay trường con với trường bạn có thi nhảy với nhau, con đến xem cùng Vy

– Có liên quan đến con không? ở nhà đi, đến đó lại gặp thằng Kevin à? Cho thời hạn 5 ngày để lấy chiếc vòng đó vẫn chưa lấy được thì đừng ra khỏi nhà làm gì? – ông Trí vô tình tức giận quát làm Thiên Anh chạnh lòng. Đây có còn là người bố mà cô hằng mong nhớ, hằng mong được sống chung nữa ko? Bố ngày xưa dịu hiền của cô đâu rồi????

– Con đã bảo rồi mà, con sẽ ko lấy, con chấp nhận ko quen anh Khánh nữa rồi mà – Thiên Anh nói như sắp khóc, giọng cô run run nhưng vẫn cố kìm chế. 5 ngày trôi qua cô luôn tỏ ra tránh né anh cô đã rất đau khổ rồi, cô chưa muốn cho anh biết lí do vì sao. 5 ngày đó, cô sống như 1 cái xác ko hồn hoặc như 1 con rô bốt ko cảm xúc..

– Thế thì ở nhà đi, ko đi đâu hết, ko thì đừng trách

– Sao bố lại thế? Từ trước đến giờ bố có bao giờ to tiếng với con đâu? Vì gì? Vì chiếc vòng đó hả? Vì trả thù cho anh hai mà bố làm vậy với con hay vì gì? Bố nói đi – Thiên Anh bật khóc

– Câm mồm và đi vào trong, từ giờ đến tối đừng có mà ra ngoài ko thì tao cho mày chết luôn đấy – Ông Trí quát

– Sao bố tệ thế? – Thiên Anh khóc nấc lên, ông thay đổi các