Old school Swatch Watches
Copy mối tình đầu

Copy mối tình đầu

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326700

Bình chọn: 10.00/10/670 lượt.

điều gì sao? Không hề, không hề…

Sau lưng là tường, không còn lối thoát nào khác, má lại bị Tiểu Thất chạm nhẹ, Hàn Tú gần như đứng không vững. Nhìn vào đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh, Hàn Tú tưởng như mình rơi xuống một chiếc động không đáy.

Khẽ khàng như một cánh bướm, ngón tay của anh vuốt từ má lên đôi mắt, hàng lông mày rồi kéo xuống chiếc mũi xinh xinh của cô, cuối cùng, dừng lại nơi đôi môi đỏ thắm nhè nhẹ mơn man.

Hàn Tú như bị thôi miên, đờ đẫn nhìn vào đôi mắt rực cháy của anh. Đúng khoảng khắc ấy, bờ môi của anh đã in dấu xuống.

Đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ không khí trong khoang miệng bỗng chốc bị đoạt hết, thay vào đó là mùi hương của rượu nhè nhẹ, thoang thoảng. Lưng bị ép chặt vào tường, đôi tay vừa định đưa ra đánh người trước mặt đã lập tức bị anh tóm gọn.

Hai tay giao nhau, giữa lòng bàn tay là chùm chìa khóa.

Có câu “một lần thì lạ, hai lần thành quen”. Nụ hôn của anh đã tiến bộ hơn so với lần trước, nhưng vẫn mang chút hoang dại. Cho dù Hàn Tú có phản kháng thế nào thì cũng k

hông thể thoát khỏi sự kìm kẹp của anh. Cô đành từ bỏ việc giãy dụa, nhưng lần này, cô quyết không để anh muốn làm gì thì làm nữa. Từ thế bị động chuyển sang thế chủ động, Hàn Tú cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh, chỉ để dạy anh biết thế nào là một nụ hôn thực sự. Cái tên ngốc này, lần trước, hắn hôn cô mạnh đến mức môi cô sưng vêu lên, hai ngày sau mới bình thường trở lại, vậy mà hắn không biết rút kinh nghiệm cho lần này gì cả. Nếu đã không thể thoát khỏi tình cảnh bị “cưỡng hôn” thì cô sẽ không cam nguyện để mình bị giày vò thêm lần nữa mà phải biến thành một nó thành một kiểu thưởng thức mới được.

Tiểu Thất không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi của Hàn Tú, cô giống như một ngọn lửa, nhẹ nhàng làm anh bùng cháy. Nhưng khả năng lĩnh hội của anh vốn rất cao, không cần phải chỉ dẫn thêm lần nào nữa, anh hoàn toàn làm chủ được thế cuộc. Anh hít một hơi dài, từ từ buông tay Hàn Tú ra rồi ôm chặt cô vào lòng, đôi môi vẫn quấn quýt không rời môi cô. Nụ hôn ngọt ngào, mãnh liệt như trân cuồng phong khiến cô không kịp đáp trả, chỉ có thể để mặc cho anh “lộng hành”.

Chùm chìa khóa lại rơi xuống đất, tiếng động không hề nhỏ đó vẫn chẳng khiến ai chú ý. Trong hành lang chật hẹp, chỉ có hai người hôn nhau thắm thiết mà thôi.

Không rõ thời gian đã qua bao lâu, cuối cùng đôi môi anh cũng chịu rời khỏi môi cô, nếu không, e rằng anh sẽ ngạt thở mất. Hơi thở gấp gáp, Tiểu Thất nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Hàn Tú còn hổn hển hơn cả anh, ngoan ngoãn ở trong vòng tay của Tiểu Thất, tham lam hít thở không khí thoáng đãng. Một lúc lâu sau, cô mới đẩy anh ra rồi lần tay, bật công tắc đèn. Cô nhìn anh, tức giận nói: “Tôi không cho phép anh làm như vậy nữa! Anh có biết hành động vừa rồi của anh đồng nghĩa với việc gì không? Đó là quấy rối! Lần này, tôi bỏ qua cho anh vì đã uống say, nhưng nếu còn có lần thứ ba thì tôi..tôi sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt anh nữa!”. Cô không biết phải cảnh cáo anh thế nào. Bảo rằng sẽ đuổi anh đi sao? Trong sâu thẳm trái tim, cô có đôi chút không nỡ, nên đành nói là sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa.

“Quấy rối”? Hàn Tú ghét anh tới mức đó sao? Lúc nãy anh còn nghĩ rằng sự đáp trả nồng nhiệt của cô thể hiện rằng cô cũng có đôi chút rung động. Thì ra cô vẫn rất ghét anh.

Biết bao hi vọng hóa ra chỉ là ảo tưởng, Tiểu Thất tưởng như lồng ngực sắp vỡ tung ra. Cảm giác này còn thống khổ, đau đớn hơn gấp nhiều lần nỗi đau thể xác mà anh đã phải chịu đựng khi chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm.

Trách ai được khi anh đã không kiềm chế bản thân?

“Là do tôi uống say, thành thật xin lỗi, sau này, tôi sẽ không bao giờ làm vậy với em nữa”. Đôi mắt tinh anh trong trẻo mọi khi bây giờ tối sầm lại, anh cúi xuống nhặt chùm chìa khóa dưới đất lên rồi quay người đi về phía cửa.

Thân hình cao lớn đã rời đi, cảm giác bị đè nén, bức bí của Hàn Tú cũng theo đó mà biết mất.

Cô phải lập tức quay về phòng của mình để suy nghĩ thật kĩ càng về tất cả, chuyện xảy ra khi nãy hoàn toàn nằm ngoài phạm vi củ lí trí. Hàn Tú không muốn nhìn anh thêm một phút giây nào nữa bởi cô biết rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cô sẽ không kiềm chế được mình mà lại đắm chìm trong cạm bẫy tình yêu của anh.

Tiểu Thất không dùng chùm chìa khóa vừa nhặt ở dưới đất để mở cửa mà lấy từ túi ra một chùm khác. “Cạch” một tiếng, khóa cửa đã được mở, nhưng lúc này, đèn trong hành lang lại tắt phụt. Một tiếng thét đinh tai vang lên giữa màn đêm mù mịt.

“Không phải lúc này, anh nói mình quên mang theo chìa khóa sao?”. Hàn Tú nghiến chặt răng.

“Tôi quên mất”. Anh trả lời.

Cô muốn bước vào nhà nhưng anh lại đứng bất động giữa cửa.

“Mau vào đi! Anh đã uống quá nhiều, nên nghỉ sớm”. Giọng nói của Hàn Tú đã mềm đi đôi chút.

“Hàn Tú, nếu có một ngày, tôi phải ra đi, liệu em có nhớ đến tôi không?”. Trong bóng tối, anh quay lưng lại với cô, giọng nói có phần mơ hồ.

Cô mím chặt môi, nói: “Việc anh ra đi chỉ là sớm hay muộn thôi, không thể có chuyện “nếu” được. Sao tôi phải nhớ anh nhỉ? Tôi là cái gì của anh cơ chứ?”

Giọng Hàn Tú c