Snack's 1967
Copy mối tình đầu

Copy mối tình đầu

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326694

Bình chọn: 8.00/10/669 lượt.

giá lại rẻ nhất trong tất cả số quần áo đó để mua cho anh. Chiếc áo sơ mi trắng anh mặc khi nãy cũng thế, vừa đẹp vừa rẻ.

“Hàn Tú, em sao vậy?” Giọng nói của Trần Mạnh Lệ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô

Đang yên đang lành sao tự nhiên cô lại nhớ đến Tiểu Thất chứ?

Đưa tay ấn nhẹ vào thái dương, cô nói với vẻ áy náy. “Thật ngại quá, đầu tôi hơi đau, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi. Cảm ơn anh nhiều, tôi về trước đây.”

Nói xong, cô trả toàn bộ váy áo cho cô nhân viên rồi đi ra khỏi cửa hàng, chẳng quay đầu lấy một lần.

Vửa bước ra khỏi trung tâm thương mại, Hàn Tú lập tức bị những luồng khí nóng bủa vây lấy, gần như chẳng còn thở được. Mãi tới khi ngồi vào trong xe, bật điều hòa lên, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cô khởi động xe rồi nhanh chóng rời khỏi nơi khiến mình ngột ngạt này.

(3)

Hàn Tú vừa mò mẫm tìm chìa khóa vừa định đưa tay ấn công tắc để bật đèn hành lang thì đúng lúc ấy, đèn vụt sáng. Trông thấy một người đang ngồi ở trên cầu thang bộ ở gần cửa nhà mình, cô giật mình hoảng hốt, chùm chìa khóa trong tay rơi “xoảng” xuống đất.

“Sao anh không vào nhà mà ngồi đây hả? Suýt chút tôi bị anh dọa cho chết khiếp đấy!”. Cô vừa vỗ vỗ lên ngực vừa cau mày nhăn nhó nói.

“Tôi quên mang theo chìa khóa”, Tiểu Thất từ từ đứng dậy.

Có là vì men rượu nên hai má anh hơi đỏ. Một làn nước ấm đột nhiên xuất hiện khiến Hàn Tú cảm thấy như bị bỏng vậy, cô rụt ngay tay lại rồi lùi về phía sau một bước, sau đó mím môi, trợn mắt nhìn anh.

Tiểu Thất ngây người vài giây rồi nhặt chùm chìa khóa lên, nhưng không đi mở cửa, cũng chẳng đưa nó cho Hàn Tú mà bình thản nhìn thẳng vào cô.

Bỗng nhiên đèn hành lang tắt phụt, khoảng khắc ấy, thời gian dường như ngưng đọng.

Không biết bao lâu sau, Hàn Tú mới lần tay tới chỗ công tắc rồi ấn nút, ánh đèn sáng rực cả hành lang nhỏ hẹp.

“Anh…đưa chìa khóa cho tôi được không?”. Giọng nói dường như chẳng còn là của cô nữa.

“Em đang lãng tránh tôi?”. Bỏ ngoài tai lời nói của Hàn Tú, Tiểu Thất nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng.

Hàn Tú ngây người ra, sau đó mím chặt môi, cúi đầu nói: “Tại sao tôi phải lãng tránh anh chứ?”

Tiểu Thất tiến về phía trước một bước, cô cũng lùi về sau một bước. Tiểu Thất tiếp tục tiến thêm một bước, cô cũng lùi lại một bước nữa. Hàn Tú chẳng biết vì sao lúc này, trái tim mình lại đập loạn xạ như vậy. Được vài bước, Hàn Tú đã bị ép sát tới tường.

Đúng lúc ấy, đèn lại tắt lần nữa, cô hoảng loạn, không ngừng quờ quạng tay tìm công tắc. Cô không chịu nổi bóng tối, càng không chịu nổi khoảnh khắc chỉ có hai người trong không gian chật hẹp như thế này.

“Điều em nói có phải là thật không?” Nếu không phải em đang lãng tránh tôi thì tại sao bây giờ, em không dám nhìn vào mắt tôi? Sao phải lùi về phía sau? Sao ngày nào cũng đi sớm về muộn? Sao phải lôi bằng được Sam Sam đến ăn tối cùng? Sao cứ nhìn thấy tôi, em lại giả vờ như không thấy, cũng giống như chuyện tối nay vậy?” Tiểu Thất hỏi liền một hơi, giọng nói vẫn bịnh thản như thường ngày, nhưng sự tức giận trên khuôn mặt thì đúng là xưa nay hiếm gặp.

Không muốn bóng tối làm Hàn Tú bị phân tâm, anh đưa tay ra, định bật đèn lên nhưng lại một lần nữa chạm vào tay cô, bèn lập tức nắm chặt lấy nó.

Hàn Tú giật mình, rụt ngay tay lại, thân người bỗng cứng đờ. Cô ngước mắt lên, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô từng đợt, từng đợt một, mùi rượu thoang thoảng trước mũi cô, trong đầu Hàn Tú bất giác hiện lên cảnh tượng trong nhà hàng khi nãy: Anh lắc nhẹ ly rượu vang, trò chuyện cùng người phụ nữ ngồi đối diện với vẻ an nhiên, tự tại.

“Bây giờ, tôi không phải lo anh gây ra phiền phức như trước kia nữa nên mới đi sớm về muộn. Khi anh chưa tới ở cùng, Sam Sam đã thường xuyên tới nhà tôi, nhiều lúc còn ngủ lại nữa, có gì kì lạ đâu! Nguyên nhân khiến cô ấy thường xuyên đến đây ăn cơm ấy hả, câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng chứ! Không phải anh rõ hơn tôi sao? Tôi không hề giả vờ không nhìn thấy anh. Anh hẹn hò cùng người phụ nữ khác còn mong tôi có phản ứng thế nào? Đi lại gần rồi chào hỏi: “Tôi là bà chủ kiêm chủ nhà của Tiểu Thất, xin hãy chiếu cố sao!” Tôi đâu có bị thần kinh, anh đi lại, gặp mặt, hẹn hò với ai thì liên quan gì đến tôi chứ?”. Hàn Tú nói lớn như muốn trút bỏ mọi tức tối, bực dọc trong lòng ra ngoài.

Thì ra là bà chủ kiêm chủ nhà, đúng vậy, Tiểu Thất gần như quên mất chuyện này. Anh muốn cô có phản ứng thế nào chứ? Vốn dĩ anh đâu thuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng có ngày phải rời khỏi đây. Vậy mà anh lại thấp thỏm chờ đợi, mong cô nói điều gì đó không giống những gì anh vừa được nghe…

“Tôi và chị Alice không phải đang hẹn hò, chúng tôi tới để bàn về hợp đồng. Tôi định bán thứ thuốc cao mà em bảo vừa đen vừa hôi cho chị ấy. Chị ấy làm trong ngành mĩ phẩm, không phải thứ mà phụ nữ bọn em yêu nhất là mĩ phẩm sao?”. Anh đưa tay vuốt nhẹ vạt tóc đang buông xõa trước trán cô rồi nói: “Em biết không, giọng nói càng lớn càng biểu hiện tâm trạng bất an và đang cố tình che dấu một điều gì đó.”

Thì ra anh gặp người phụ nữ đó để bàn về việc bán sản phẩm.

Trái tim Hàn Tú thoáng rung động.

Cô đang che giấu