
khóc không ra hơi, gã liền hoảng cả lên: “Cô đừng sốt ruột mà, anh trai cô vẫn khỏe lắm, đang ở nhà tôi đấy. Đừng khóc nữa, tôi đưa cô đi đây!”
Chu Tiểu Manh ôm cặp sách, ngồi lên xe mô tô của Tiểu Quang, dọc đường cứ khóc suốt, khóc đến nỗi Tiểu Quang phải loạng choạng tay lái, con đường bình thường đã quen thuộc như lòng bàn tay mà cũng suýt đi nhầm, khó khăn lắm mới đến được bên dưới nhà mình. Gã ta dừng xe lại, nói: “Đang ở trên lầu ấy.”
Chu Tiểu Manh khóc đến nỗi chóp mũi đỏ ửng lên, còn chưa xuống xe, cửa sổ tầng hai đã bị đẩy bật ra, chính là Chu Diễn Chiếu. Anh ta loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của em gái, còn tưởng mình nghe lầm, nhưng rốt cuộc vẫn không dằn được, liền mở cửa sổ ra xem thế nào, kết quả vừa thò đầu ra không ngờ lại đúng là Chu Tiểu Manh thật. Anh ta cuống lên hỏi: “Sao thế?” Vừa hỏi vừa từ trên nhà lao bổ xuống.
Chu Tiểu Manh trông thấy anh trai, mới cảm thấy bao nhiêu uất ức chất đầy trong lòng tựa như nước lũ tuôn ra cuồn cuộn, vừa khóc vừa nhào vào lòng Chu Diễn Chiếu: “Thằng lưu manh…!”
Chu Diễn Chiếu vừa nghe thế, tức đến nỗi gân xanh gồ lên, quay lại hung hăng đấm cho Tiểu Quang một cú, khiến gã ta lảo đảo suýt ngã, khóe miệng rách toạc. Anh ta chẳng buồn nghĩ ngợi, còn định đánh tiếp thì Chu Tiểu Manh đã níu lại, nghẹn ngào nấc lên: “Không phải anh ta, là… là… đám người lúc nãy…”
Tiểu Quang liếm liếm vết thương ngay khóe miệng, Chu Diễn Chiếu giận quá mất khôn, bấy giờ mới định thần lại, vội nói: “Không sao chứ?
CHươNG 8 (12)
Thật xin lỗi cậu…”
“Không sao.” Tiểu Quang cũng không để bụng: “Em gái anh cũng là em gái em, bọn lúc nãy em đã trông thấy rồi, chính là Lôi Lâm với mấy thằng khốn nữa, anh lo cho em gái trước đi, để em đi tìm chúng nó tính sổ!” Nói đoạn, gã ta khoa chân nhảy lên xe phóng đi luôn. Chu Diễn Chiếu lòng dạ rối bời, đỡ Chu Tiểu Manh lên lầu, vừa đi vừa hỏi: “Bị thương ở chỗ nào không? Sao em lại đến đây? Hừ, thế này không phải lại càng thêm rắc rối rồi sao…”
Chu Tiểu Manh được Chu Diễn Chiếu đỡ lên lầu, bấy giờ mới thấy anh ta còn chưa đi giày đã lao xuống, hai cái dép lê bị hất văng ở cửa, liền cảm thấy câu này của anh trai mình cũng không đến nỗi nghịch nhĩ, có điều, cô vẫn tủi thân: “Em đến thăm anh mà…”
“Ai bảo em biết anh ở đây?” Chu Diễn Chiếu nghiến răng nghiến lợi, thề đóng đinh vào miệng kẻ lắm lời kia.
Chu Tiểu Manh thấy sắc mặt anh ta như thế, lại khóc nấc lên: “Em có ý tốt đến thăm anh…”
“Được rồi được rồi, là anh không đúng.” Chu Diễn Chiếu thấy cô khóc như thế, trong lòng lo lắng, vội vàng vớ lấy một cuộn giấy đưa cho cô: “Nào, lau mặt đi, đừng khóc nữa. Em muốn đến, thì cũng nên gọi anh đi đón em chứ… sao em không gọi điện cho anh?”
Chu Tiểu Manh tủi thân đến cực độ: “Anh tắt máy mà…”
Chu Diễn Chiếu khi ấy mới sực nhớ ra, đúng là anh đã tắt máy điện thoại, vì sau khi bỏ nhà ra đi lúc nửa đêm, anh ta lại bị ông Chu Bân Lễ gọi điện xạc cho một trận nữa, mới cáu tiết tắt luôn máy đi. Chu Diễn Chiếu nhẫn nại nói: “Thế thì em cũng không thể một thân một mình chạy tới đây được, chỗ này rất hỗn loạn…”
Nói tới đây, Chu Tiểu Manh liền nhớ đến bàn tay đen đúa bẩn thỉu kia ấn lên ngực mình, lập tức cảm thấy buồn nôn buồn mửa, cô khóc rống lên: “Bẩn thỉu quá! Bẩn thỉu quá! Em muốn đi tắm! Em muốn đi tắm!”
“Được rồi, được rồi, đi tắm.” Chu Diễn Chiếu bị tiếng khóc của cô làm cho hoảng lên, nhận lời xong mới nhớ ra, nơi này còn chẳng có bình nóng lạnh, thực sự không tiện để tắm rửa, bản thân mình thì chẳng sao, xối nước lạnh một cái là xong, nhưng em gái thì không thể tắm nước lạnh được, thế nào cũng sinh bệnh chứ chẳng chơi. Anh ta thoáng nghĩ ngợi giây lát, trong đầu nảy ra một ý, định đi ra ngoài nhưng Chu Tiểu Manh cứ sống chết níu chặt lấy tay anh ta không chịu buông. Chu Diễn Chiếu đành cầm điện thoại gọi một lượt, bảo hàng xóm láng giềng bên cạnh mang hết nước sôi trong nhà qua, còn gọi cửa hàng ở đầu ngõ mang chậu và khăn mặt mới vào.
Nhất thời, bảy tám phích nước nóng được mang đến, lại cả một chai sữa tắm mới nguyên. Chu Tiểu Manh bấy giờ mới bỏ cặp sách xuống, thút tha thút thít đi tắm. Chu Diễn Chiếu không yên tâm, đứng ngoài cửa nói với vào: “Mấy thằng đó không ức hiếp em chứ?”
“Như thế mà còn không ức hiếp à!” Chu Tiểu Manh vừa tức vừa cuống, liên tiếp giậm chân, làm tấm ván mỏng mảnh của nhà vệ sinh rung lên bần bật: “Cái thằng lưu manh ấy…!”
Chu Diễn Chiếu cảm thấy yên tâm phần nào… cô nói thằng lưu manh kia… cũng may chỉ là một tên… cũng may chỉ là sờ một cái… nhưng ngọn lửa giận ở trong lòng lại lập tức bùng lên, một người hay nửa người cũng không được, kẻ nào dám đụng vào chéo áo của Chu Tiểu Manh, đều phải chặt tay nó đi!
Chu Tiểu Manh tắm hơn một tiếng đồng hồ, kỳ cọ đến nỗi sắp tróc cả da, cuối cùng mới đi ra. Chu Diễn Chiếu từ đầu chí cuối đều không dám đi đâu, đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của cô nặng dần, nhưng không dám hỏi nhiều, sợ cô lại khóc nữa, cũng sợ bản thân không kiềm chế được mà xông ra ngoài đi giết người.
Chu Tiểu Manh dùng hết cả nửa chai sữa tắm, cọ đến nỗi đỏ cả da lên. Làn da cô vố