XtGem Forum catalog
Công Tắc Tình Yêu

Công Tắc Tình Yêu

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324573

Bình chọn: 8.00/10/457 lượt.

lập tức gọi điện ngay cho ông Chu Bân Lễ. Ông đang bận tiếp khách, nghe nói con gái biến mất, cũng vừa kinh hoảng vừa tức giận, lập tức lao về nhà. Ông Chu Bân Lễ nghe người giúp việc kể lại sự tình, lại quan sát tình hình trong phòng một lượt, biết ngay con gái mình không bị ai bắt cóc, mà chắc chắn là lén lút trốn ra ngoài. Đứa con gái này xưa nay vẫn ngoan ngoãn nghe lời, sao lại nửa đêm nửa hôm trốn ra khỏi nhà, dù có ra khỏi được phòng, thì làm sao nó ra cổng được, ông Chu Bân Lễ vừa nghĩ tới đây, liền biết ngay là việc tốt do ai làm.

Chu Tiểu Manh chẳng ngờ mẹ mình lại lo đến nỗi ngất xỉu, vừa thương mẹ, vừa hối hận, vội chạy đến bên giường bà. Ông Chu Bân Lễ đã mời bác sĩ đến, bác sĩ bảo là do nhất thời lo lắng quá nên mới như vậy, bây giờ thân thể hư nhược chỉ có thể nằm trên giường truyền dịch. Chu Tiểu Manh thấy bộ dạng mẹ mình như thế, đương nhiên lại khóc òa lên một trận. Bà Diệp Tư Dung mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn lần dò nắm chặt bàn tay cô, yếu ớt cười: “Về là tốt rồi… đừng làm mẹ sợ nữa… mẹ chỉ có một mình con…”

Chu Tiểu Manh phục người bên giường mẹ, lại thút thít khóc thêm một lát nữa, mới nghe lời khuyên đi tắm rửa rồi ngủ. Dẫu sao, cô cũng chỉ mười sáu tuổi, xong chuyện thì đã nửa đêm, được người giúp việc dỗ dành ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau cô mới biết, ông Chu Bân Lễ đánh Chu Diễn Chiếu rất dữ dội, mấy năm nay ông không động tay động chân đánh con trai nữa, nhưng lần này lại phá lệ, hai bố con cãi nhau một trận lớn,

CHươNG 8 (9)

Chu Diễn Chiếu tức khí, đã bỏ đi lúc đêm hôm khuya khoắt.

Ông Chu Bân Lễ nói: “Không ai được phép đi tìm nó! Không ai được cho nó tiền! Thằng này làm phản rồi chắc!”

Bà Diệp Tư Dung ốm mấy ngày liền, trong nhà cũng không ai dám khuyên ông Chu Bân Lễ, chỉ có Chu Tiểu Manh âm thầm áy náy trong lòng, cảm thấy tại mình mà liên lụy anh trai. Cô trộm trong nhà một đống tiền lẻ, đồng thời dốc hết tiền tiêu vặt mình để dành, bỏ vào một phong bì, cho vào cặp sách mang đến trường.

Chu Tiểu Manh có cách của riêng cô, tuy không biết Chu Diễn Chiếu đã đi đâu, nhưng chắc chắn có người biết. Cả trường đều biết cô là em gái của Chu Diễn Chiếu, cô nhờ mấy học sinh lớp trên đi nghe ngóng ở mấy gã du côn hay lảng vảng gần trường học, quả nhiên có tin Chu Diễn Chiếu hiện đang ở phố Chợ Bánh dưỡng thương.

Phố Chợ Bánh cũng là một nét đặc sắc của thành phố Nam Duyệt, ban đầu, cả thành phố này toàn người bán bánh nướng. Tục xưa của đất Nam Duyệt này là bất kể lễ lạt gì, trong nhà làm sinh nhật, hay cưới gả, đẻ con, chuyện vui lớn nhỏ đều ăn bánh nướng, không chỉ ăn bánh, mà còn phải đem tặng thân bằng hảo hữu bánh lễ, vì vậy thời xưa ở thành phố Nam Duyệt này có rất nhiều người lập nghiệp bằng nghề làm bánh. Thời kỳ hưng vượng nhất, cả một dãy phố này toàn tiệm bánh. Phía trước là cửa tiệm, phía sau để ở, mái nhà san sát cả một vùng, nên gọi là phố Chợ Bánh. Về sau, tục lệ cũ dần mai một, nơi này nằm ở khu phố xá sầm uất, nhưng vì là khu phố cũ, nên đường đi chật hẹp, ngõ ngách quanh co, dần dần trở thành một chốn tệ nạn xã hội nổi tiếng của thành phố. Vì vậy, khi nghe nói Chu Diễn Chiếu đang ẩn náu trong phố Chợ Bánh, Chu Tiểu Manh hoàn toàn không ngạc nhiên. Chu Diễn Chiếu có rất nhiều bạn bè sinh ra ở phố Chợ Bánh, lớn lên ở phố Chợ Bánh, ngay chính ông Chu Bân Lễ cũng sinh ra trong một ngôi nhà giữa phố Chợ Bánh, sau này tay trắng làm nên sự nghiệp mới dọn đến ở trong biệt thự dựa vào núi, mặt hướng ra hồ.

Chu Tiểu Manh nói với mấy gã du côn kia: “Tôi muốn đi gặp anh trai.”

Nghe vậy cả mấy gã đều lộ vẻ khó xử, gã cầm đầu lên tiếng: “Anh Mười mà biết, sẽ mắng chúng tôi đấy.”

“Đó không phải nơi con gái con đứa nên đi đâu.”

“Đúng đấy!”

Mấy người đều nói như chém đinh chặt sắt, cả bọn đã biết chuyện hai năm trước Chu Diễn Chiếu phóng xe máy phi vào sân trường, từ đây có thể thấy Chu Diễn Chiếu che chở cô em gái này như con ngươi mắt mình vậy, thêm nữa, bên trên còn có nhân vật như ông Chu Bân Lễ, hễ ông giậm chân một cái, giới xã hội đen cả thành phố Nam Duyệt này nhất định phải chấn động ba lượt. Ông Chu Bân Lễ đã có lời, không ai được phép lo cho Chu Diễn Chiếu, càng không được phép cho anh ta tiền. Đám thiếu niên ở phố Chợ Bánh đương nhiên bằng mặt không bằng lòng, một mặt thì miễn cưỡng ậm ừ cho qua với người nhà, mặt khác đều đồng thuận một điểm, chuyện nhà của cha con họ Chu bọn họ, dù thế nào cũng không nên tham dự vào, chứa chấp Chu Diễn Chiếu là nghĩa khí, nhưng còn cô hai nhà họ Chu yểu điệu xinh đẹp này thì tuyệt đối không nên dẫn vào phố Chợ Bánh làm gì.

“Tôi muốn đi gặp anh trai tôi cơ.” Chu Tiểu Manh không vui: “Bố tôi sẽ không biết đâu.”

“Vậy cũng không được…”

“Đừng làm khó chúng tôi nữa.”

“Cô yên tâm đi, anh Mười khỏe lắm, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi. Mọi người không để anh ấy thiếu ăn thiếu uống đâu…”

Nhưng

CHươNG 8 (10)

Chu Tiểu Manh thấy áy náy, sự việc vốn do cô mà ra, nếu không phải vì giúp cô, Chu Diễn Chiếu sao lại bị đánh, nếu không phải vì bị đánh, anh ta cũng không xung đột với bố rồi bỏ nhà ra đi… Chu Tiểu Manh