
hướng dẫn của lớp cô, như vậy dù tiếp xúc với cô cũng không làm người khác sinh nghi.
Nhưng trong những người khác này, tuyệt đối không bao gồm Chu Diễn Chiếu.
Vừa nghĩ đến ba chữ Chu Diễn Chiếu, cô bất giác lạnh người. Chiếc xe đã đi vào cửa lớn nhà họ Chu, đằng sau cánh cửa uốn hoa toàn là cây cối um tùm xanh tốt, chỉ có Chu Tiểu Manh biết rõ, mỗi góc tường bên dưới tán cây đều có ống kính máy quay, giám sát hết sức nghiêm ngặt.
Cũng chính vì vậy, đám người dưới trướng Chu Diễn Chiếu mới coi cô như thú dữ, như hồng thủy. Nói gì thì nói, cô cũng là em gái Chu Diễn Chiếu, nhưng khổ nỗi Chu Diễn Chiếu tùy tiện quen thói, bất kể đang ở đâu, hễ hứng lên, gặp cô ở hành lang cũng đè cô vào tường mà vầy vò hôn hít. Người phụ trách theo dõi tất cả băng ghi hình giám sát trong ngoài nhà họ Chu là Tiểu Quang, hễ trông thấy cô cứ như trông thấy một con rắn độc vậy, khinh miệt đến độ còn chẳng buồn ngước mắt lên nhìn.
Dì Phương ra đón, mở cửa giúp cô: “Cô chủ về rồi ạ?” Bà ta ân cần hỏi: “Cô có nóng không? Có muốn uống ly nước hoa quả trước không?”
CHươNG 1 (7)
Nhà họ Chu dùng chiếc siêu xe có giá lên đến mấy triệu đồng đưa đón cô đi học, điều hòa trong xe lúc nào cũng để 23 độ, làm sao nóng được?
“Tiểu Quang gọi điện thoại, bảo cậu Mười hôm nay không về ăn cơm.”
Người làm cũ trong nhà đều gọi Chu Diễn Chiếu là cậu Mười, nghe nói đây là quy định từ xưa của nhà họ Chu, anh em họ trong năm đời nhất loạt sắp theo thứ tự vai vế, để chứng tỏ gia đình đông đúc thịnh vượng, Chu Diễn Chiếu xếp thứ mười, nên gọi là cậu Mười.
Chu Tiểu Manh cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nghe nói Chu Diễn Chiếu không về, cả người cô như thể một cây kem, nháy mắt đã tan chảy. Cô nói: “Vậy tôi cũng không ăn cơm đâu, tôi muốn đi ngủ sớm.”
Đêm qua, ba giờ sáng cô mới ngủ, sáu giờ lại bò dậy tắm rửa, quầng thâm dưới mắt thâm lại. Buổi trưa cũng không ngủ được ngủ yên. Giờ vừa được thả lỏng, cô chỉ muốn ngủ mà thôi.
Chu Tiểu Manh ngủ đến nửa đêm thì giật mình tỉnh giấc vì ánh đèn xe về muộn, cô quên không kéo rèm cửa sổ, chiếc xe dừng lại trước đài phun nước, cột sáng trắng lóa chiếu thẳng vào cửa sổ phòng cô, khiến cô thức giấc.
Trong phòng rất tối, vườn hoa bên ngoài yên tĩnh lạ thường, xa xa có tiếng côn trùng rả rích, âm thanh tiếng được tiếng mất vẳng lại từ chốn xa xăm, làm cô cảm thấy như lạc vào cõi mộng, tựa hồ vẫn chưa tỉnh giấc. Giờ mới là đầu tháng Tám âm lịch, ban ngày vẫn còn nóng, nhưng khi trời tối, gió đêm lại rất mát mẻ, từng trận từng trận lướt qua rèm cửa sổ kia.
Chu Tiểu Manh nằm bất động trên giường, hành lang trải thảm, không hề nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cô biết có người đang đi về phía này. Cửa phòng cô không khóa, mà dẫu khóa cũng vô dụng, lần trước, sau khi đạp bật tung cánh cửa phòng khóa chặt của cô, Chu Diễn Chiếu chỉ đứng bên ngoài cười gằn một tiếng, rồi nghênh ngang bỏ đi. Suốt một tháng sau đó, anh ta chẳng buồn để mắt đến cô.
Chu Tiểu Manh không có một đồng, thư giục trả tiền của bệnh viện lại gửi tới hết lá này đến lá khác, cuối cùng cô phải đánh đổi bằng sự khuất nhục lớn nhất, mới khiến Chu Diễn Chiếu hồi tâm chuyển ý. Cô không muốn nhớ lại chuyện ấy nữa, vì vậy chỉ đờ đẫn nằm đó, tựa như con cá mắc cạn trên bờ, chờ đợi lưỡi dao hạ xuống thớt.
Quả nhiên Chu Diễn Chiếu đẩy cửa bước vào, hôm nay rõ ràng anh ta uống quá chén, cách một quãng xa Chu Tiểu Manh đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cái giường hõm hẳn xuống, Chu Diễn Chiếu vươn cánh tay ra ôm lấy cô từ phía sau, ngón tay lướt trên mặt cô: “Em gái, sao hôm nay ngủ sớm thế?”
Hơi thở đầy mùi rượu của anh ta phả vào gáy cô nóng hầm hạp khiến cô khó chịu. Thấy Chu Tiểu Manh không nói gì, Chu Diễn Chiếu khẽ cười, hôn lên mép tóc trên gáy cô. Cằm anh ta lởm chởm râu, đâm vào da cô nhoi nhói đau. Chu Diễn Chiếu hiếm khi uống say, một năm giỏi lắm cũng chỉ có một hai lần, nhưng nếu say thật anh ta sẽ nổi điên lên, cô không thể chọc vào được. Quả nhiên, Chu Diễn Chiếu ôm cô hôn hít loạn xạ một hồi, lại lắc lư lảo đảo bò dậy nói: “Anh đi tắm.”
Chu Tiểu Manh mở màn: “Có cần em giúp không?”
Anh ta đưa tay bóp lấy cằm cô. Lực tay Chu Diễn Chiếu rất mạnh, lúc này say rồi lại càng không phân biệt nặng nhẹ, khiến Chu Tiểu Manh đau điếng cả người. Mùi thuốc lá và rượu mạnh hòa lẫn vào nhau trên ngón tay anh ta, cực kỳ nồng nặc khó ngửi. Chu Diễn Chiếu lại nhe răng ra cười cười: “Em hầu anh tắm, anh phải trả ba nghìn đồng, nếu anh không kìm được mà thịt em trong phòng tắm, cộng lại là tám nghìn rồi,” Anh ta giơ ngón trỏ lên, ấn vào đôi môi mềm mại của cô, nhấn từng chữ một: “Đắt… quá… đắt…” Chu Tiểu Manh còn đang ngẩn người, anh ta đã buông tay phá lên cười ha hả, đi vào phòng tắm.
CHươNG 1 (8)
Nghe Chu Diễn Chiếu trong phòng tắm vừa tắm vừa hát, Chu Tiểu Manh xác định anh ta đã say thật rồi, lần gần đây nhất anh ta uống say là vào nửa năm trước, hơn nữa chưa say đến mức độ này, ít nhất cũng không nghe thấy anh ta hát hò. Chất giọng Chu Diễn Chiếu mà cất tiếng hát lên, chắc chỉ có thể dùng mấy chữ “sai lè lạc điệu” để hình dung, hiếm khi thấy anh ta c