
ồi, huống hồ em là em gái anh, anh cũng không nỡ để em thiệt thòi… chúng ta đổi thành… năm nghìn một lần được không? Không khéo một đêm em có thể kiếm được hai ba vạn đấy.”
Đêm qua anh ta quả thật đòi hỏi quá nhiều, Chu Tiểu Manh biết rõ có cầu xin cũng chẳng khiến anh ta mủi lòng, nhưng bấy giờ đang khi nước sôi lửa bỏng, cô thực sự không còn chút sức lực nào nữa, chỉ biết khóc thút thít, vô vọng ngoảnh mặt đi, nói một câu “sáng mai em có bốn tiết học”, kết quả khiến anh ta nổi trận lôi đình, sập cửa đánh sầm một cái bỏ đi.
Đến sáng hôm nay, cơn giận của anh ta vẫn chưa tiêu hết, bằng không, giờ anh ta cũng chẳng dùng lời lẽ công kích cô. Tính cách Chu Diễn Chiếu là vậy, kẻ nào khiến anh ta khó chịu một lúc, anh ta sẽ đáp trả gấp trăm gấp nghìn lần.
Thân hình Chu Tiểu Manh vẫn đang run rẩy, nhưng một tay chụp lấy cánh tay Chu Diễn Chiếu theo bản năng, cố gắng ép mình phát ra âm thanh: “Anh nói thì phải giữ lời…” Chu Diễn Chiếu bật cười, đáp: “Tất nhên rồi.” Nói xong, anh ta lại hôn nhẹ lên môi cô, không hiểu sao tâm trạng chừng như rất vui vẻ, huýt sáo một tiếng, thấy đèn xanh đã sáng lên, liền đạp chân ga.
CHươNG 1 (4)
Chiếc xe dừng lại bên ngoài cổng phía Nam trường đại học. Hôm nay là thứ Hai, rất nhiều sinh viên không ở ký túc xá trở lại trường, vì vậy, ngoài cổng đậu một hàng xe dài. Mặc dù thế, chiếc xe của Chu Diễn Chiếu lướt tới vẫn hết sức nổi bật, cộng thêm chiếc Benz đầy vệ sĩ theo sát đằng sau, trông lại càng hoành tráng. Xe chưa dừng hẳn, Chu Tiểu Manh đã chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xuống xe, nhưng Chu Diễn Chiếu cứ đặt tay lên khóa tổng, không chịu mở cửa.
Chu Tiểu Manh không biết phải làm sao, đành nhanh chóng chồm người tới, hôn anh ta.
Mỗi lần cô chủ động hôn anh ta, Chu Diễn Chiếu lại có vẻ lạnh lùng như một tảng băng, tựa hồ toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh hung ác. Chu Tiểu Manh hôn cả nửa phút đồng hồ, anh ta vẫn không nhúc nhích. Cách đó không xa chính là cổng phía Nam của trường học, mặc dù cửa kính xe đã dán màng phản quang sẫm màu, nhưng Chu Tiểu Manh vẫn sợ bị người ta trông thấy, đành hấp tấp buông ra, cúi đầu thấp giọng nói: “Tối nay anh có về nhà không?”
Hành động này coi như đã giương cờ trắng, Chu Diễn Chiếu nửa cười nửa không hỏi ngược lại: “Vậy em mong anh về nhà, hay là không về?”
Nhờ hôm nay ăn một cái tát, cô đã gom đủ tiền viện phí tháng này cho mẹ, đương nhiên chỉ mong sao anh ta tốt nhất không về, nhưng vẫn gượng nhoẻn cười: “Dù anh có về nhà hay không, em đều về nhà.”
Chu Diễn Chiếu dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, cuối cùng cũng ấn nút khóa tổng.
Chu Tiểu Manh xuống xe như chạy trốn, cúi đầu cầm cặp sách, vội vàng đi về phía cổng Nam.
Chu Tiểu Manh là sinh viên ngoại trú, tuy có chỗ trong phòng ngủ ký túc, nhưng gần như cô chưa bao giờ ở lại. Chỉ trong trường hợp đặc biệt, giống như hôm nay, buổi sáng học bốn tiết, buổi chiều còn hai tiết nữa, sau khi ăn cơm ở nhà ăn, cô sẽ tới phòng ký túc xá ngủ trưa.
Ba cô gái còn lại trong phòng đều là sinh viên nội trú, đương nhiên thân thiết hơn cô nhiều. Ba người líu ra líu ríu buôn chuyện về những bộ phim và minh tinh mới nhất, và cả về thầy hướng dẫn mới đến, Tiêu Tư Trí.
Tiêu Tư Trí mới hơn hai mươi tuổi, vô cùng đẹp trai, chưa mở miệng nói đã nheo mắt cười, vì vậy con gái trong lớp đều như bị mê hoặc, cả ngày cứ mở miệng ra là nhắc đến anh. Bọn họ học ngành Hộ lý, cả khoa gần như đều là nữ sinh viên, chẳng hiểu lãnh đạo khoa nghĩ thế nào mà lại cử đến một thầy hướng dẫn nam như thế.
Chu Tiểu Manh mới gặp Tiêu Tư Trí một lần vào nửa tháng trước trong buổi họp lớp hôm khai giảng, hoàn toàn không có ấn tượng gì sâu sắc, vì hôm ấy vừa khéo là thứ Sáu, cô sốt ruột đến bệnh viện thăm mẹ, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng họp cho xong. Bởi thế, đối với Tiêu Tư Trí và các minh tinh điện ảnh cô đều chẳng chút hứng thú, lúc này, cô nằm trên giường trên, đang mơ màng thiếp đi, đột nhiên điện thoại di động rung một tiếng. Có tin nhắn đến.
Bấy nhiêu năm nay, Chu Tiểu Manh đã có phần căng thẳng quá độ, dù ngủ say đến mấy, hễ có tin nhắn, cô sẽ lập tức giật bắn mình ngồi dậy, chỉ sợ là của bệnh viện gửi tới. Nhưng lần này không phải bệnh viện, mà là một số lạ, nội dung tin nhắn là: “Sách mới cô đặt không thể gửi được, phiền cô đến cổng số Ba phía Nam tự lấy.”
Tin nhắn có gài phần mềm tự hủy, cô đọc xong liền biến mất luôn, Chu Tiểu Manh cầm điện thoại ra khỏi giường, ba cô bạn học trong phòng vẫn chưa ngủ, nằm trên giường nhìn cô chải tóc, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
CHươNG 1 (5)
“Có bưu phẩm chuyển phát nhanh, tớ đi lấy một chút.”
Chu Tiểu Manh ra cổng số Ba phía Nam trường đại học, nhưng xung quanh không có ai, chỉ có nhân vật được yêu thích nhất khoa Hộ lý, thầy hướng dẫn Tiêu Tư Trí đang đứng đó nói chuyện với bảo vệ. Chu Tiểu Manh vừa ngần ngừ chừng một giây, đã bị Tiêu Tư Trí trông thấy, còn gọi luôn tên cô: “Chu Tiểu Manh?”
Chu Tiểu Manh đành lịch sự trả lời: “Chào thầy Tiêu.”
Tiêu Tư Trí mỉm cười, hai con mắt nheo lại, quả có nét đẹp trai phóng khoáng: “Em ra đây làm gì vậy?”
Chu Tiểu