Con Dâu Nhà Giàu

Con Dâu Nhà Giàu

Tác giả: Thập Tam Xuân

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327594

Bình chọn: 7.5.00/10/759 lượt.

những khó ăn khó nói với cha mà bản thân cũng rấtkhông cam lòng. Điều khiến cô ta không chịu được chính là mình lại bạitrong tay bảo mẫu chẳng có gì bằng mình. Mà đáng giận là bảo mẫu đó cũng chẳng coi mình ra gì. Điều này là sự đả kích nặng nề. Cô ta vất vả lắmmới thoát khỏi bóng ma của hai chữ “con gái riêng” mà có được sự kiêuhãnh, tự tin của thiên kim tiểu thư.

Sao cô ta có thể trơ mắt nhìn sự thật là một bảo mẫu nho nhỏ lại dễ dàng cướp đi thứ mà cô ta cố gắng đạt được đó.

Triệu Hi Thành nghe cô ta nhắc tới Chu Thiến, chậm rãi xoay ngườisang chỗ khác, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Thiệu Vân, mắt chiếu ra ánh sáng lạnh ghê người:

– Sao lại nhắc đến cô ấy, liên quan gì đến cô ấy. Mỗi từ mỗi chữ đều lạnh như băng.

Tống Thiệu Vân đến gần anh, ngẩng đầu nhìn thẳng anh, đôi mắt luôn dịu dàng như nước lại bắn ra sự ác độc

– Sao? Không cho tôi nhắc đến cô ta? Không dám thừa nhận sao? Thừa nhận anh động lòng với người con gái khác ngoài chị tôi! Thừa nhận anh động lòng với kẻ thấp kém! Cô ta có gì tốt mà đáng để anh bỏ quatôi! Cô ta có là gì? Chỉ là một bảo mẫu! Dẫn đi đâu còn chẳng khiếnngười ta chê cười sao? Dựa vào khuôn mặt, thân phận của cô ta, xách giày cho tôi cũng không xứng…

Một tiếng bốp vang lên cắt ngang những lời nói cay độc của cô ta.Lòng bàn tay Triệu Hi Thành nóng ran. Anh chỉ vào cô ta, mắt như phunlửa, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Tống Thiệu Vân, coi như hôm nay tôi thấy rõ bộ mặt thật của cô! Cô có tư cách gì mà làm nhục Chu Thiến. Theo tôi thấy, Chu Thiếnhơn cô ngàn vạn lần! Cô kiêu ngạo cái gì? Là thân phận con gái riêng?Hay là khuôn mặt đã qua dao kéo kia? Cô nghĩ rằng tôi không biết cô đãphẫu thuật thẩm mỹ? Lúc trước tôi bỏ qua nhưng giờ vừa nhìn thấy mặt côthì đã thấy ghê tởm! Cô cho dù sửa cho giống Thiệu Lâm nhưng cô khôngthể trở thành Thiệu Lâm được. Dùng chính câu của cô thôi, cô ngay cảxách giày cho cô ấy cũng không xứng!

Vốn Triệu Hi Thành không muốn biến mọi thứ thành thế này. Tống ThiệuVân không phải là Văn Phương, không phải muốn làm gì cũng được. Phía sau cô ta là Tống gia, cũng phải nể mặt Tống Trí Hào một chút. Hơn nữa dùsao mình và cô ta cũng từng qua lại, cũng nhờ cô ta giúp mình vượt quathời điểm khó khăn nhất. Tuy rằng cô ta vẫn có mưu tính của chính mìnhnhưng chẳng sao, anh cũng từng được an ủi không ít. Nhưng giờ anh đãchắc chắn một điều rằng cô ta không phải là sự lựa chọn đúng đắn thì sao phải tiếp tục? Anh nghĩ lịch sự giải quyết để giữ thể diện cho hai bên. Nhưng cô ta luôn dịu dàng như vậy mà cũng có thể xé mặt nạ, lăng mạ Chu Thiến. Anh nghe xong mà lửa giận dâng lên, phẫn nộ không thể kìm nén,rốt cuộc không thể giữ vững lí trí mà vung tay lên tát cô ta một tát.

Anh mặc kệ cái gì Tống gia với cả Tống Trí Hào. Lăng mạ Chu Thiến thì phải trả giá. Đánh rồi tính! Chẳng có gì mà anh không đối phó được.

Tống Thiệu Vân ôm mặt, giận đến run người, mặt đỏ bừng lên. Mỗi lờiTriệu Hi Thành nói như kim châm vào tim cô ta. Chỉ vì một con tiện nhânmà làm nhục cô ta như thế. Còn động thủ đánh cô ta! Điều này dù thế nàocô ta cũng không nhịn được. Chẳng phải là một thằng đàn ông thôi sao,còn chưa lấy nhau mà! Nhưng cô ta sẽ không để bọn họ được thoải mái.

– Triệu Hi Thành, anh dám đánh tôi! Anh cáu gì chứ! Là vì tôi nói trúng tâm sự của anh, anh thẹn quá hóa giận sao? Phiền anh còn mặtmũi mà nhắc đến chị tôi! Anh có tư cách gì mà nhắc đến chị ấy! Anh bớt ở đây giả trang tình thánh nữa đi! Anh thực sự yêu chị tôi sao? Yêu màcũng thay lòng đổi dạ thế này. Thế mà chị tôi còn không tiếng tính mạngmình vì anh. Vì cứu anh mà chị ấy đã chết rồi. Nhưng còn anh? Chẳng quamới hai năm mà đã quên sạch chị ấy, đi yêu thương một con bé đê tiện.Thì ra đây chính là cái gọi là tình yêu vĩ đại! Quá buồn cười rồi! Triệu Hi Thành, anh là kẻ dối trá, vong ân phụ nghĩa! Tôi không chấp nhận nổi anh! Loại đàn ông như anh tôi cũng chẳng thèm!

Cô ta trừng mắt nhìn anh mà nói ra từng câu từng chữ như là dùng hếtsức lực. Giọng nói như nghiến răng mà ra. Nặng nề, sắc bén như dao đâmvào ngực anh.

Sắc mặt Triệu Hi Thành trở nên trắng bệch như tờ giấy, lời nói củaTống Thiệu Vân tựa như xát muối vào vết thương anh đã cố quên. Nỗi đauđớn đến thấu tim rốt cuộc không thể trốn tránh, làm cho anh không thểkhông nhìn vào vết thương đó. Mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, ngựcanh phập phồng, lòng đau khổ khiến anh không thở nổi.

Chương 205 : Thổ Lộ

Chương 205: Thổ Lộ

Triệu Hi Thành nhìn Tống Thiệu Vân chăm chú, ánh mắt vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến độ Tống Thiệu Vân hận không thể nuốt những lời vừa nói vàotrong lòng

Một trận gió lạnh thổi qua, Tống Thiệu Vân hoàn toàn tỉnh táo lại.Nguy rồi, quá giận dữ mà quên mất nhiệm vụ của chính mình. Mình chẳngqua cũng chỉ là một trong số đông những đứa con gái của Tống Trí Hào.Cha để ý đến Triệu gia thế nào cô biết rõ. Bởi vì cô hơi giống Thiệu Lâm nên mới được cha để ý mà cho vào ở biệt thự Tống gia, hưởng thụ đãi ngộ như tiểu thư thực sự. Chẳng qua chỉ là vì muốn cô ta giữ được Triệu HiThành mà thôi. Giờ cô ta làm hỏng hết mọi chuyện, chẳng còn đư


XtGem Forum catalog