watch sexy videos at nza-vids!
Còn Chút Gì Để Nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

Còn Chút Gì Để Nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322282

Bình chọn: 8.00/10/228 lượt.

ượng lạ. Thằng Bảo, một đứa chơi khá thân với tôi sau này, nhận xét : “Một đứa hiện sinh chúa , một đứa nhà quê chay, đúng là một cặp lý tưởng không hiểu nổi !”.

Tôi chẳng thấy có gì là không hiểu nổi. Tuy nhiên nghe tụi bạn xì xào tôi cũng hơi nhột.

Tôi “méc” với Kim Dung. Nó phẩy tay :

– Kệ tụi nó ! Con người có bản lĩnh phải biết đứng cao hơn dư luận !

Tôi chẳng có bản lĩnh, tôi cũng chẳng muốn đứng cao hơn dư luận làm gì nhưng xét về quan hệ bạn bè tôi thấy Kim Dung chẳng có điểm nào xấu để không chơi với nó. Thế là tôi nghe lời Kim Dung “kệ tụi nó”. Tôi chẳng dám bắt chước Kim Dung “cúp cua” đi chơi nhưng khi tan trường ra, nó rủ tôi “đi lông bông” (nói theo ngôn ngữ của nó) là tôi đi liền. Những lần “đi lông bông” sau này, tôi không còn dám để xe đạp ở trường nữa. Tôi đạp xe về nhà cất. Kim Dung chạy honđda tà tà theo và đứng đợi tôi ngoài đầu hẻm. Thú thật là tôi rất thích đi chơi với Kim Dung. Nó biết rất nhiều nơi, nhiều thứ.

Kim Dung lại rất tốt với tôi. Nó có vẻ khinh bạc, phớt đời nhưng đối với tôi lại rất chu đáo. Đặc biệt, không bao giờ Kim Dung để tôi trả tiền một thứ gì. Lúc đầu tôi không chịu. Nó gắt :

– Tôi là con nhà giàu, chuyện tiền bạc ông để tôi lo !

Sợ nó giận, tôi không dám cãi.

Những lần đầu, tôi rất khó chịu và cảm thấy vô cùng ngượng ngập. Nhưng rồi thấy nó tỉnh bơ, tôi cũng quen dần. Bây giờ thì tôi mặc xác nó : con người có bản lĩnh phải biết đứng cao hơn… chuyện tiền bạc !

Nhưng đi chơi với Kim Dung không phải chỉ gặp toàn những điều thú vị.

Chương 16

Một buổi tối, tôi qua nhà bác Tám dạy kèm như thường lệ, không thấy Quỳnh đâu.

Tôi hỏi, chị Kim nói :

– Nó nhức đầu, nằm trên gác.

Trâm nhún vai :

– Nó xạo chứ nhức đầu gì ! Nó đau tim thì có !

Hai chị em nói hai kiểu, tôi hoang mang chẳng biết Quỳnh bị bệnh gì. Tôi rất muốn lên thăm Quỳnh nhưng căn gác nhà bác Tám là chỗ ngủ của ba chị em, đàn ông con trai lên không tiện, dù đó là… con nuôi hụt trong nhà.

Không có Quỳnh, tôi giảng bài một cách lơ đãng, chẳng hứng thú chút nào.

Dạy xong, tôi uể oải gấp sách ra về, không ngồi lại như mọi lần.

Tối hôm sau, Quỳnh vẫn ở lì trên gác.

Tối hôm sau nữa cũng vậy.

Thấy cô bé nghỉ học liền một mạch ba hôm, tôi bắt đầu chột dạ. Tôi nhìn Trâm :

– Quỳnh chưa hết bệnh hả ?

Trâm tặc lưỡi :

– Ối dào, con Quỳnh nó hứng bất tử, muốn bệnh thì bệnh, muốn hết thì hết, chẳng biết đường nào mà lần !

Trâm trả lời lấp lửng kiểu đó, nghe xong tôi cũng “chẳng biết đường nào mà lần”.

Tối đó, tôi về hỏi Lan Anh :

– Chị Quỳnh bệnh sao vậy em ?

Lan Anh trố mắt :

– Chỉ có bệnh gì đâu !

Tôi ngạc nhiên :

– Sao lạ vậy ? Chị Trâm nói với anh là Quỳnh bệnh mà !

Nó lắc mái tóc :

– Chị Trâm xạo đó ! Em thấy sáng nào chị Quỳnh cũng đi học, có bệnh tật gì đâu !

Trưa hôm sau, tôi “đột nhập” qua nhà Quỳnh và bắt gặp cô bé đang ngồi rửa chén.

Thấy tôi, Quỳnh ngoảnh mặt đi.

Tôi rón rén lại gần, hỏi :

– Em hết bệnh chưa ?

Tôi hỏi là hỏi vậy thôi chứ theo tin tình báo của “điệp viên” Lan Anh thì đây là một sự kiện thất thiệt.

Quỳnh cắm cúi rửa chén, không trả lời.

Thái độ của Quỳnh khiến tôi cảm thấy hoang mang dễ sợ, chẳng hiểu làm sao thời tiết lại thay đổ i bất thường như vậy không biết. Tôi ngồi trơ mắt ếch một hồi rồi lại nhỏ nhẹ hỏi, lần này tôi hỏi thẳng :

– Mấy bữa nay tại sao em nghỉ học vậy, Quỳnh ?

Quỳnh vẫn một mực giả điếc, không thèm liếc tôi lấy một cái. Làm như mấy cái chén kia dễ thương hơn bản mặt của tôi hay sao ấy ! Trong khi tôi đang tiến thoái lưỡng nan, không biết nên rút lui có trật tự hay nên ngồi lì tại chỗ ra vẻ ta đây là cục đá thì Trâm, đang ngồi đếm hột vịt ở góc nhà, vọt miệng “giải đáp tâm tình” :

– Con Quỳnh nó giận anh đó !

Tôi ngơ ngác :

– Tôi làm gì mà giận ?

Trâm nói huỵch toẹt :

– Nó thấy anh đi với bồ !

Tôi vò đầu :

– Trời ơi, tôi đi chơi với bồ hồi nào ?

Quỳnh vẫn im lặng để Trâm tấn công tôi :

– Anh đừng có xạo ! Chứ cái cô gì hay đón anh ngoài đầu hẻm đó ?

Hóa ra, Trâm và Quỳnh thấy tôi đi chơi với Kim Dung. Tôi thở dài :

– Bồ đâu mà bồ ! Cô đó là bạn cùng lớp với anh.

Bây giờ Quỳnh mới chịu lên tiếng :

– Chị đó tên gì vậy ?

Quỳnh hỏi mà tay vẫn tiếp tục rửa chén, đầu không ngẩng lên. Ra vẻ ta đây chưa chịu làm hòa đâu, nhà người đừng có tưởng bở !

– Tên Kim Dung !

Tôi đáp khẽ, không dám thở mạnh, mắt vẫn liếc chừng về phía Quỳnh.

Quỳnh lại hỏi, vẫn không ngẩng đầu lên :

– Có phải chị Kim Dung là “anh bạn” bữa trước đi sở thú với anh không ?

Giọng Quỳnh nhẹ nhàng mà tôi nghe như sét nổ bên tai, sống lưng lạnh toát. Cô bé mọi ngày hiền lành, ngây thơ sao bữa nay hỏi câu độc quá vậy không biết !

Trong nháy mắt, tôi cân nhắc lợi hại và quyết định chối phắt :

– Đâu có ! Em đừng nói oan cho anh ! Anh bạn bữa trước là anh Bảo !

Rồi chừng như thấy lời thanh minh chưa đủ trọng lượng, tôi đế thêm :

– Anh Bảo ở trong lớp chơi thân với anh lắm !

– Thật không ? – Quỳnh có vẻ nghi ngờ.

– Thật chứ ! – Tôi quả quyết.

Quỳnh thắc mắc :

– Bạn thân sao em không thấy