
Tôi đỏ mặt :
– Hồi nhỏ đến giờ tôi chưa thấy sư tử, cá sấu, đà điểu lần nào. Chỉ toàn xem trong sách !
Nó thở dài :
– Thôi được ! Lát học xong tôi chở ông đi !
Tôi trố mắt :
– Còn chiếc xe đạp của tôi !
– Thì cứ để ở trường, chiều về lấy.
– Rủi mất sao ?
– Chiếc xe cà tàng của ông ai lấy mà mất !
Chiếc xe tôi mới sơn phết láng coóng mà nó dám bảo xe cà tàng. Tôi giận thầm trong bụng nhưng không nói ra.
Thấy tôi có vẻ chưa yên tâm, Kim Dung lại nói :
– Ông cứ yên chí đi ! Mất một chiếc tôi đền cho hai chiếc !
– Nhưng…
– Còn nhưng với nhị gì nữa ?
– Trưa tôi còn phải về nhà ăn cơm rồi mới đi được.
Kim Dung phất tay :
– Khỏi ăn cơm ! Mua bánh mì đem theo. Vô sở thú vừa coi sư tử vừa gặm bánh mì. Gọn chán !
Nó giải quyết mọi chuyện một cách dứt khoát, gọn gàng.
Khi Kim Dung dắt xe ra, tôi giành chở.
Nó không chịu :
– Thôi, để tôi chở ! Ông đâu có rành đường sá trong này !
Tôi nhăn nhó :
– Ai lại ngồi sau lưng con gái ! Kỳ lắm !
– Có gì đâu mà kỳ !
– Thôi, để tôi chở cho ! – Tôi khăng khăng.
Kim Dung nhường tay lái cho tôi với vẻ nghi ngờ :
– Ông chạy được không đó ?
Tôi mỉm cười :
– Ăn nhằm gì ! Nhà tôi ngoài quê cũng có honđda !
Tôi chở Kim Dung chạy chầm chậm. Đường phố nhộn nhịp, xe cộ đan qua đan lại như mắc cửi, tôi vừa chạy vừa dáo dác dòm chừng, không dám phóng nhanh.
Kim Dung ngồi phía sau chốc chốc lại thét lên :
– Đèn đỏ !
– Quẹo trái !
– Tới luôn !
Tôi chỉ việc ngậm miệng làm theo.
Chúng tôi đi chơi đến xế chiều mới quay về trường.
Thấy tôi lò dò vô lấy xe, ông già gác cổng chửi om sòm. Biết mình lỗi, tôi vui vẻ đưa đầu chịu trận. Đôi co làm chi, miễn còn chiếc xe đạp là quý lắm rồi !
Trước khi chia tay, Kim Dung còn kéo tôi đi uống cà phê.
Lần này rút kinh nghiệm, thấy Kim Dung vừa đưa điếu thuốc lên môi, tôi vội rút chiếc Zippo ra châm lửa liền.
Kim Dung nheo mắt, khen :
– Thuộc bài lắm !
Về nhà, vừa thò đầu qua khỏi cửa, tôi đã thấy Quỳnh đang ngồi chơi với Lan Anh.
Quỳnh nhìn tôi cười :
– Bữa nay anh Chương đi chơi bỏ cơm trưa hén !
Lan Anh phụng phịu :
– Hồi trưa em đợi anh dài cổ luôn !
Tôi gãi đầu :
– Hồi trưa anh đi sở thú.
Lan Anh làm mặt giận :
– Anh không rủ em với chị Quỳnh đi mà đi một mình hén !
– Anh đâu có đi một mình.
– Chứ anh đi với ai ?
Tôi bối rối :
– Anh đi với… anh bạn trong lớp.
Nói với Lan Anh nhưng mắt tôi lại nhìn Quỳnh.
Nhưng Quỳnh chẳng để ý đến điều đó. Cô bé day qua Lan Anh, nói :
– Vậy tối nay chị với Lan Anh đi coi hát, đừng rủ anh Chương đi hén!<>
Chương 14
Nói đi coi hát với Lan Anh là Quỳnh nói chọc tôi chơi chứ tối đó cô bé ở nhà.
Tôi qua chơi, thấy Quỳnh và Trâm đang ngồi học bài.
Quỳnh đang học Pháp Văn, gặp chỗ bí, day qua nhờ Trâm giảng. Lúc tôi bước vào, hai chị em đang ngồi châu đầu trên cuốn tập, cãi qua cãi lại, không ai chịu ai.
Thấy tôi, Trâm ngoắc :
– Anh Chương lại làm trọng tài giùm đi ! Con Quỳnh nó cãi dai quá !
Tôi dòm vô cuốn tập của Quỳnh. Đó là bài tập analyse.
Hai chị em đang cãi nhau về vai trò của chữ où trong câu thơ của Victor Hugo : “À l’heure où l’homme dort…”. Quỳnh bảo nó là adverbe. Đúng là cô bé chẳng hiểu gì hết. Trâm khá hơn, biết nó là pronom relatif nhưng thay vì complément de temps, Trâm lại bảo nó là complément de lieu !
Tôi liếc Quỳnh. Cô bé nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
Tôi mỉm cười, tuyên bố : Trâm được 6 điểm, Quỳnh 3 điểm ! Lẽ ra Quỳnh đã bị điểm 0 nhưng vì cô bé thuộc… đối tượng ưu tiên nên tôi vớt thêm 3 điểm.
Sau đó tôi bắt đầu giảng giải.
Nghe tôi giảng, Trâm hích tay Quỳnh :
-Tao nói đúng được phân nửa, 6 điểm là phải ! Còn mày nói trật lất, lại thêm tội cãi bướng, lẽ ra phải ăn hai con dê-rô mới đúng !
Rồi thình lình nó day qua tôi :
– Phải vậy không anh Chương ?
Cái kiểu hỏi “bắt bí” này của Trâm bao giờ cũng khiến tôi lúng túng. Nhưng lần này Quỳnh đã cứu tôi.
Phớt lờ sự châm chọc của bà chị quỉ quái, cô bé đẩy cuốn tập đến trước mặt tôi, hỏi :
– Còn câu này nghĩa là gì, anh Chương ?
Tôi nhìn vào tập : il naquit et grandit dans un village…
– Nghĩa là, tôi nói, ông sinh ra và lớn lên trong một làng…
– Naquit là sinh ra ?
– Ừ, đó là passé simple của động từ naitre.
Tối đó tôi ngồi suốt buổi để chỉ cho Trâm và Quỳnh học. Càng chỉ, tôi càng nhận ra hai chị em mất căn bản trầm trọng về môn Pháp văn. Hỏi ra mới biết từ hồi những lớp dưới, lúc bác Tám trai bị tù, mấy chị em phải cùng mẹ chạy vạy, xoay xở, buôn gánh bán bưng nên học hành chẳng ra ngô ra khoai gì. Bây giờ muốn đi học thêm thì lại không đủ tiền.
Trâm và Quỳnh ù ù cạc cạc, tôi dạy một lúc, thấy mệt phờ.
Cuối cùng, tôi gấp cuốn tập lại, thở ra :
– Thôi nghỉ đi ! Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ kèm Trâm và Quỳnh lại từ đầu !
Mặt Quỳnh rạng rỡ hẳn lên :
– Anh Chương nói thật chứ ?
– Thật.
– Em học dốt, anh không cốc đầu chứ ?
– Cốc ! – Tôi cười.
Quỳnh vùng vằng :
– Vậy em không học nữa đâu !
Trâm hỏi :
– Có đóng tiền không ?
– Không ! – Tôi đáp.
Nó trố mắt :
– Sao lại không ?