
ng tai mình. Nỗi ám ảnh vê những ngưòi đàn bà trước đây của anh theo thời gian tan biến. Cô nhận ra rằng anh và cô cần phải ở bên nhau đến mức nào, rằng mình đã dại dột làm sao khi quyết định rời xa anh.
Khoảng thời gian mấy tháng sống trong nỗi nhớ nhung khắc khoải dường như kéo dài vô tận. Nếu không bắt bản thân phải cuốn vào vòng quay học tập – thực hành liên miên, co lẽ Đan đã không chịu nổi. Cô dồn sức vào những mẫu thiết kế. Nhờ lý thuyết cập nhật và những công nghệ mới nhất, khả năng sáng tạo của cô được phát huy tối đa. Cô vượt lên một chút so với các bạn cùng học, những mẫu thiết kế luôn ẩn chứa tình yêu của một người con gái phương Đông đã thuyết phục được nhà trường. Cô đã đủ điều kiện tốt nghiệp, chỉ cần thêm một bản nhận xét thực tập của nhà thiết kế danh tiếng Yvonne de Philbert nữa là cô được về với người ấy…
Felix huơ huơ tay trước mặt cô:
– Hey, bồ vẫn nghe tôi đấy chứ?
Mirthe cười nháy mắt:
– Hãy quên ý định bắt cô ấy đãi bữa tối ở Ritz đi, Felix. Bồ có thấy không? Cô bạn của chúng ta đang nhớ ai đó.
– Hai bồ đã nói gì nhỉ? – Đan xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út. lơ đãng. Cô lấy lại tấm giấy và đứng dậy rời khỏi bóng râm của cây sồi.
– Chúng tôi đang nói là bồ phải học nhanh lên mà về với anh chàng tốt số đó thôi. Xem anh ta có gì này, ồ, một cô gái tóc đen ngọt ngào. Bây giờ thì cô gái tóc đen hãy đưa những người bạn kém may mắn này đi ăn KFC nào!
***
Đan cúi nhìn địa chỉ ghi trong sổ rồi đi lên cầu thang xoáy trôn ốc. Hoá ra bà bác của Lập sống trên tầng 4 của một toà nhà cổ giữa trung tâm Paris, chỉ cách nơi trọ của cô một chặng tàu điện ngầm. Họ hàng nhà anh không có đông lắm, phần lớn mọi người đều là người Việt Nam, chỉ có bà bác cả này theo chồng sang Pháp từ năm 54. Dừng trước cửa, sửa lại chiếc ruban trên bó hoa và hít một hơi dài, Đan bấm chuông. Mẹ chồng nói với cô rằng bà bác đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn nhanh nhẹn và khá… đồng bóng, cô đã gọi điện hẹn trước và đến đúng giờ, hy vọng bà không đến nỗi khắt khe.
Người mở cửa cho cô không phải một bà lão mặc quần lụa xanh đỏ như bà HUyên miêu tả mà lại là Thạch. Thạch nhìn cô, nở nụ cười buồn buồn:
– Sao chị lại nhìn em thế? Chị vào đi, bác đang chờ.
– Thạch sang từ bao giờ, sao chị không nghe ai nói?
– Chị vào đi đã, rồi nói chuyện sau.
Bà Nicole, hay tên Việt Nam là Sâm, ra đón cô cháu dâu trong bộ váy lụa dài sặc sỡ, chiếc khăn san đỏ thắm và mái tóc bạc trắng cắt tém. Bà hôn chùn chụt lên má cô, vừa khen cô xinh vừa khen bó hoa cô tặng rối rít. hai bác cháu trò chuyện bằng những câu tiếng Việt đơn giản và chậm rãi. Bà Sâm nói xen lẫn nhiều từ tiếng Pháp, thỉnh thoảng lại tuôn ra cả câu xì xồ.
Trước đây, tất cả những gì Đan biết trong tiếng Pháp chỉ là cách phát âm những cái tên, nhất là tên rượu và mấy câu cửa miệng của ông thầy Eugèn. Cũng may cho cô, ở chỗ bà Yvonne de Philbert có nhiều người nói được tiếng Anh. Hơn nửa tháng qua cô đã học thêm được rất nhiều điều ở nhà mọt trứ danh đó, ngoài cách làm việc chuyên nghiệp ra còn có thêm chút ít tiếng Pháp thông thường, đủ để hiểu được lời nói của bà bác chồng lúc này.
Được một lát, bà Sâm ngáp dài và đòi đi ngủ. Đan kín đáo liếc chiếc đồng hồ cổ treo tường, mới 8 giờ tối mà bà đã buồn ngủ ư? Thậm chí cô còn chưa nghe bà nhắc tới việc nầu ăn bữa tối Việt Nam như đã dặn đi dặn lại trong điện thoại. Thạch đưa bà bác thất thường vào phòng ngủ rồi quay ra nhìn Đan đang ngơ ngác, mỉm cười:
– Chắc mẹ cũng nói với chị là bác hơi… đồng bóng rồi, đúng không? Bác sẽ ngủ đến nửa đêm rồi đi nghe nhạc jazz. Mấy hôm nay ccụ đang hứng làm như thế, như có cơn ấy… Thôi, chị chờ em chút, em cho mấy con mèo của bác ăn, rồi mình sẽ đi ăn tối bên ngoài.
Thạch lái chiêc Renault chở Đan tới một nhà hành Việt Nam ở quận 13. Đan ngồi yên ngắm nhìn anh chàng phục vụ người Việt đặt những dĩa nem, nước chấm, rau sống lên bàn. Đợi anh ta cúi chào và quay đi, cô mới hỏi Thạch:
– Thạch chưa trả lời chị là sang đây từ bao giở.
– Em sang đươc bốn tháng rồi.
– Thạch bỏ việc đi chơi sao?
– Không, em sang học.
Nhìn vẻ ngạc nhiên của Đan, Thạch gắp cho cô mộtchiếc nem rồi nói:
– Bây giờ em mới học tiếng thôi. Năm sau mới thi để học master.
– Sao Thạch đi bất ngờ thế? Chị không nghe mẹ hay anh Lập nói gì cả.
– Mẹ và anh Lập không biết em đi đâu dâu – Thạch cười cười, nụ cười rất lạ – Nếu chị không sang đây thì chắc cũng chẳng ai biết. Em noi bác Nicole giữ kín mà. Vừa rồi bác chỉ nói với em là nhà có khách chứ không nói là chị, nếu không em cũng tránh đi rồi.
– Chị không hiểu gì cả!
– Chị cứ ăn đi đã, rồi minh đi dạo sông Seine và em sẽ nói cặn kẽ.
Hai chị em thả bước bên bờ sông trứ danh. Làn gió lạnh từ mặt sông thổi tới làm lay động sợi lông mềm trên cổ áo lên xù của Đan. Vừa mới sang tháng mười một chưa đầy ba tùân nhưng Pairs đã chuẩn bị trang hoàng mừng mùa giáng sinh, đâu đâu cũng thấy những chùm đèn hình bông tuyết hay hoa trạng nguyên đỏ, ngay cả người thổi saxophone bên sông Seine cũng say sua ngẫu hứng một đoạn bản Silent Night. Thạch lục túi lấy mấy đồng 20 cent thả vào chiếc mũ đ