
nh”. Chỉ có chính cô mới biết, cái tên đột nhiên thoáng hiện lên trong đầu này từ đâu mà đến — hoa anh thảo mùa đông.
Hoa anh thảo năm ấy, đã sớm chết héo ở trong căn hộ thuê chật hẹp của Hạ Ánh Hi rồi. Rời khỏi Vân Nam, nó không sống được, tựa như tình yêu của bọn họ.
Ngôn Lạc Quân, nhưng bây giờ cũng là chồng của cô. . . . . . Chồng trên danh nghĩa. Cuộc sống trói buộc lẫn nhau thế này, bọn họ sẽ vượt qua thế nào đây?
Bạch Ngưng gục xuống bàn thở dài một hơi, xem đồng hồ đã mười một giờ, cô còn chưa viết được chữ nào.
Thôi, tâm trạng phức tạp như vậy, dù viết cũng chỉ là nước chảy màn trướng, để ngày mai viết vậy. Tắt máy vi tính, cô cởi quần áo vào phòng tắm.
Gạt cần nước bồn tắm lại không có nước.
Gạt sang cần nước vòi hoa sen, vẫn không có nước.
Sao lại thế này? Đã nhiều năm rồi cô không gặp cảnh hết nước, chẳng lẽ biệt thự cũng sẽ hết nước sao?
Chạy đến gạt cần nước bồn rửa mặt, lại thấy có nước. Chẳng lẽ chỉ có đường ống bên ấy là hỏng sao?
Bây giờ đang là mùa hè, sao có thể không tắm?
Bất đắc dĩ ra khỏi phòng, nhẹ nhàng dùng tay đẩy cửa phòng Cảnh Di, thấy cô bé đã sớm nằm trên giường ngủ say.
Bạch Ngưng lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mười một giờ, cô thật sự không đành lòng đánh thức Cảnh Di.
Tiểu Hân cũng thế. Thằng nhóc kia luôn khó ngủ, hôm nay chơi mệt vậy, nhất định đã sớm ngủ thiếp đi.
Cho nên. . . . . . Chỉ có Ngôn Lạc Quân thôi. Theo như thói quen trước kia của anh, luôn là mười hai giờ mới ngủ. Cho nên. . . . . . Cô sang mượn phòng tắm của anh?
Nếu là hai ngày trước, cô nhất định sẽ không đi. Nhưng hai ngày nay, bọn họ cũng không ‘xung đột vũ trang’ như trước, cô cũng vừa mới chăm sóc anh ăn uống hai ngày, anh chắc sẽ không đến mức nói lời lạnh nhạt đuổi cô ra ngoài đâu.
Chắc là sẽ không, nhưng. . . . . . Khuya khoắt chạy vào trong phòng anh, thật vô cùng. . . . . .
Cô đã không phải là nữ sinh vừa mới tốt nghiệp trước kia, mà là một người phụ nữ trưởng thành cũng đã làm mẹ rồi. . . . . . Trong lòng. . . . . . Thật sự có hơi rối rắm, đặc biệt là phải đối mặt anh.
Ngửi mùi mồ hôi trên người, Bạch Ngưng hít sâu vài hơi, làm ình bình thường một chút, tự nhiên một chút, đi tới đầu kia hành lang, gõ cửa phòng anh.
Một lát sau, cửa mở ra, Ngôn Lạc Quân nửa người trần trụi xuất hiện tại phía sau cửa.
Bạch Ngưng cuống quít cúi đầu, nhìn khăn lông màu trắng quấn bên hông anh, lại càng thêm ngại ngùng nghiêng đầu đi.
“À. . . . . . Em muốn hỏi, phòng anh có nước không? Phòng tắm bên em không có nước.”Cô cúi đầu hỏi. Thực ra thì không cần hỏi hỏi, bởi vì Ngôn Lạc Quân lúc này vừa nhìn đã thấy là mới tắm xong.
“Có. Vào đây mà tắm.”Anh nói.
“Ừm. . . . . . Em đi lấy đồ.” Bạch Ngưng nói một câu, xoay người chạy về phòng mình.
Chọn áo ngủ thích hợp, lại chạy vào toilet lấy sữa tắm, dầu gội, khăn lông cùng ít đồ lặt vặt ôm sang phòng Ngôn Lạc Quân.
Anh đã nằm trên giường xem tài liệu, Bạch Ngưng tự đi vào phòng tắm.
Cô coi như cũng quen thuộc với những thiết bị trong phòng này, cũng dứt khoát dùng vòi sen, nhanh chóng tắm rửa, chỉ chốc lát sau đã xong rồi. Lau nước trên người từ bồn tắm bước ra, Bạch Ngưng đột nhiên phát hiện ra một vấn đề — cô không thấy áo ngủ đâu cả.
Rõ ràng có cầm mà, đi đâu rồi?
Chẳng lẽ. . . . . . Cô không lấy ra sao? Chỉ có ấn tượng lấy từ trong ngăn tủ ra , nhưng không có ấn tượng cầm vào phòng tắm này.
Trời ạ! Sao thần kinh lại có vấn đề đúng lúc này chứ! Cô ra ngoài bằng cách nào bây giờ?
Cô bị tính đãng trí của mình hại chết rồi.
Đứng trong toilet làm công tác tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng cô mở miệng.
“Này. . . . . . Anh có ở bên ngoài không?”
Chờ, không khí yên lặng, bên ngoài không có tiếng động.
Bất đắc dĩ, cô gọi: “Lạc Quân?” Vừa gọi tên này, cô cũng bất giác đỏ mặt.
“Chuyện gì vậy?” Rõ ràng là anh đã đi đến trước cửa.
“Em quên cầm áo ngủ, anh có thể lấy giúp em không? Đang ở trên giường em.”Bạch Ngưng ở phía sau cửa nói.
“Ừ.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân xa dần.
Bạch Ngưng rốt cuộc thở dài một hơi.
Đợi anh lấy đồ đến, cô sẽ nhanh chóng mặc vào, sau đó nói với anh một tiếng “cảm ơn” rồi rời đi. Sáng sớm ngày mai gọi thợ sửa.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong chốc lát Ngôn Lạc Quân đã gõ cửa hai cái.
Bạch Ngưng đứng ở sau cửa đưa tay mở cửa, Ngôn Lạc Quân cầm quần áo đưa qua khe cửa. Cô cầm lấy, sau đó đóng cửa.
Hô, may quá. . . . . .
Bạch Ngưng lập tức chạy vào trong mặc quần áo, chân bỗng trượt một cái, ngã oạch xuống đất.
“A –”
Kèm theo tiếng thủy tinh rơi vỡ, bên trong truyền ra tiếng thét của cô.
Ngôn Lạc Quân còn chưa rời đi lập tức mở cửa, chỉ thấy cô ngồi dưới đất, trên đất vương vãi đầy mảnh thủy tinh.
“Sao vậy? Có bị thương ở đâu không?” Anh bị dọa ặt trắng bệch, lập tức chạy lên ôm lấy cô.
Bạch Ngưng cau mày, lắc đầu nói: “Không sao.” Nhưng mông đập xuống đất đau quá.
Nhìn cô ấn phía trên khe mông, Ngôn Lạc Quân lập tức đi đến nhìn, vuốt nơi cô ấn, vội hỏi: “Đau ở đây sao?”
“Không. . . . . . Không sao.”Bạch Ngưng lập tức đỏ mặt, cúi đầu. Tay còn đặt ở sau lưng, định gạt tay anh ra.
Cảm thấy lúc này mập mờ lúng túng,