
ảnh Di cúi đầu không nói.
Tiểu Hân ở bên kéo chị mình nói: “Nói mau, mẹ hỏi chị kìa!”
Dường như lấy được một ít dũng khí, Cảnh Di nói: “Nó còn dùng bút bi vẽ lên người con, còn cắt tẩy của con, mách cô giáo là con chép bài nó nhưng thật ra là nó chép bài con, nó còn nói ba nó là cảnh sát, sẽ bắt cả con và mẹ vào tù. . . . . .” Nói xong, Cảnh Di khóc òa lên.
Tiểu Hân nói: “Cảnh sát? Thằng nhóc đó không phải tên Triệu Minh Lượng chứ, hai hàng nước mũi kéo dài tới miệng đúng không?”
Cảnh Di ngoài ý muốn nhìn Tiểu Hân, gật đầu.
“Hừ, ra là cái con sên kia à?” Tiểu Hân khinh thường nói.
“Em biết nó hả?” Cảnh Di hỏi.
Bạch Ngưng nhìn Cảnh Di nói chuyện với Tiểu Hân, không khỏi vui mừng, không nói chen vào, mặc cho hai đứa nhỏ nói chuyện.
Tiểu Hân nói: “Đương nhiên biết, tên nhóc đó còn lôi ba nó ra dọa nhốt em nữa kìa! Hừ, kết quả bị em bỏ vào cặp sách nó mấy tấm hình khỏa thân, làm mẹ nó đánh nó một trận. Ha ha ha!”
“Chị nhớ có một ngày cô giáo kiểm tra bài tập thấy trong vở nó có mấy tấm hình đó, sau đó nó bị gọi lên văn phòng.”
“Ha ha ha, cười chết mất, từ đó nó không dám đến trường em nữa”
“Vì sao nó muốn bắt em?”
“Hừ, nó nói em đoạt bạn gái nó, hừ, cái loại con gái một ngày khóc ba lần, lúc khóc còn ngồi bệt cả xuống đất, em không thèm!”
“Chị nghe nói con bé kia là hàng xóm của nó, nhưng con bé đó không thích nó, mà thích một nam sinh khác.”
“Nam sinh kia không phải em ư, hừ, đáng ghét , em mới không thích con bé đó.”
. . . . . .
Bạch Ngưng không biết, rốt cuộc đây là thời đại nào.
Được, cô chỉ biết, con cô có chút nghịch ngợm, thích nữ sinh xinh đẹp, thích đùa nghịch, còn hay đùa dai, nhưng không ngờ thằng bé ở trường còn tạo thành tình tay ba!
Hơn nữa, không ngờ Cảnh Di cũng tham gia vào cuộc nói chuyện này!
Trời ạ, lúc cô bốn năm tuổi chỉ biết ăn với chơi.
Không kìm lòng được, cô liếc nhìn Ngôn Lạc Quân.
Chắc là vấn đề di truyền rồi, cô chắc chắn 100%, Tiểu Hân hoàn toàn không đi theo con đường cô dạy.
Ngôn Lạc Quân cũng quay đầu nhìn cô, đắc ý cười. Xem ra anh rất vừa lòng với đứa con trai này.
Chương 156: Tịch mịch?
Ngôn Lạc Quân cũng quay đầu nhìn cô, đắc ý cười. Xem ra anh rất vừa lòng với đứa con trai này.
Ở ghế sau, Cảnh Di sùng bái nhìn Tiểu Hân.
Tiểu Hân vỗ vai cô bé nói: “Yên tâm, về sau chị cứ nói em trai chị là Ngôn Kỳ Hân, bảo đảm nó không dám bắt nạt chị nữa!” Dáng vẻ y hệt xã hội đen.
Khi đến triển lãm người máy, Tiểu Hân kéo Cảnh Di chạy trước khoác lác về những “kiến thức uyên bác” của mình, Bạch Ngưng và Ngôn Lạc Quân đi ở phía sau. Mặc dù không nói gì nhưng không khí cũng rất hòa hợp.
Xem xong người máy, tiếp phải là đến triển lãm ảnh. Lúc này Tiểu Hân có chút bất đắc dĩ, giống như lúc phải làm bài tập về nhà.
Tiểu Hân không chuyên tâm quẹo trái quẹo phải, bỗng dưng đột nhiên hét lớn: “Mẹ, người này có hơi giống mẹ này!”
“Nhỏ giọng một chút, con nghĩ đây là Video Games City à.”Bạch Ngưng xoay người đi tới trước mặt con.
“Nhưng thật sự rất giống mẹ mà!” Tiểu Hân chỉ vào một tấm hình trên tường nói.
“Giống chỗ nào hả ?” Bạch Ngưng ngẩng đầu lên.
Thấy tấm hình, cô lập tức ngẩn cả người.
Tên bức hình: Âm thanh của hạnh phúc
Cảnh tượng rất quen thuộc.
Ánh trời chiều, rặng mây đỏ, đường cái yên tĩnh, bóng lưng một đôi tình lữ mặc quần áo Di tộc.
Người con trai cõng cô gái chạy về phía trước, cô gái giang hai tay cười vui.
Thật đẹp.
Nếu như không phải vì Tiểu Hân, cô cũng sẽ không ngờ, người này lại là cô, người kia lại là anh.
Không ngờ cảnh tượng này lại bị người ta chụp được.
Thật ra thì bọn họ không phải tình lữ, là một đôi vợ chồng vừa mới ly hôn.
“Mẹ, là mẹ sao? Người này là ai?” Tiểu Hân hỏi.
Ngôn Lạc Quân đi tới, cũng nhìn thấy tấm hình kia.
Cảnh Di nhìn chằm chằm tấm hình thật lâu, nhỏ giọng nói: “Là ba.”
Tiểu Hân quay đầu hỏi: “Ba, là ba sao?”
Ngôn Lạc Quân cúi đầu nhìn cậu, lại nhìn về phía “Hứa Tĩnh Hàm.”Cô cũng vừa lúc nghiêng đầu sang.
“Ừ.” Ngôn Lạc Quân nói.
Âm thanh của hạnh phúc, nhiếp ảnh gia nổi tiếng này cũng cảm thấy bọn họ hạnh phúc sao?
Nhìn qua, thật sự là rất hạnh phúc.
“Nói như vậy, đây là mẹ, đây là ba, vậy con đâu?” Tiểu Hân hỏi.
Bạch Ngưng không nhịn được “phụt” cười.
“Lúc đó, con vẫn còn ở sao Hoả.”Cô cười nói.
Thật ra thì khi ấy, bọn họ cũng có một đứa con. Lúc ấy, ở Vân Nam cô đã mang thai. Nhưng cuối cùng. . . . . . Cô không thể giữ được đứa bé kia.
Đời này, người cô mắc nợ nhiều nhất chính là đứa bé đó. Nó là nam hay nữ, là hướng ngoại hay là hướng nội, là giống cô hay giống anh. . . . . . Đủ loại cảm xúc xông lên đầu, Bạch Ngưng khẽ thở dài một cái, xoay người nhìn về phía tác phẩm khác.
Ngôn Lạc Quân quay đầu lại nhìn cô, thất thần.
Buổi chiều về đến nhà, ăn cơm, tắm cho Cảnh Di, sau đó phải về phòng viết kịch bản. Vốn là đã rất gần deadline, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được.
Đông Anh. . . . . . Lúc ấy, cô nói không muốn quá rêu rao, nên Quan Thừa Diễm đã bảo cô chọn một bút danh, về sau dùng bút danh viết kịch bản, giấu giếm thân phận Hứa Tĩnh Hàm. Cô không cần nghĩ đã nói ra hai chữ “Đông A