
dẹp, xé một miếng khăn giấy nhanh chóng lau bàn.
Một xấp giấy trên bàn bị nước thấm ướt, Bạch Ngưng cầm giấy, xấu hổ vô cùng cúi đầu.
“Đạo diễn Quan. . . . . . tôi. . . . . . Thật xin lỗi, cái này, cái này làm sao bây giờ. . . . . .”
“Không sao, trong máy vi tính còn lưu, in lại là được.” Quan Thừa Diễm nói xong, không nhúc nhích nhìn cô.
“Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.” Cô cúi đầu, hận không cho chính mình mấy bạt tai được. Ăn của người ta, ở nhà người ta, còn làm hỏng tài liệu của người ta, cô thật đúng là. . . . . .
Quan Thừa Diễm nhìn ánh mắt cự tuyệt của cô, từ khó hiểu chuyển thành không chắc chắn.
Hứa Tĩnh Hàm mười sáu tuổi ra mắt, mười tám tuổi được anh chọn làm nữ diễn viên phụ trong một bộ phim của anh. Kết quả bộ phim truyền hình đó vô cùng thành công, nữ chính trở nên nổi tiếng, mà nữ phụ còn nổi tiếng hơn. Từ đó về sau, bọn họ từ quan hệ hợp tác, thành bạn bè, rồi thành người yêu, ở bên nhau ròng rã năm năm. Chuyện của cô, tính tình của cô, thói quen của cô, tất cả anh đều biết. Thế nhưng lần này ở chung chỉ hai ngày ngắn ngủn, anh nhiều lần cảm thấy kỳ lạ. Cô ở trước mắt anh đã thay đổi quá nhiều, dường như không phải là cô nữa rồi.
[1'> Tác giả dùng cách chơi chữ, bề ngoài là chỉ Ngô Hàm nhưng thực chất là nhắc đến cả 3 người Ngô Hàm, Hứa Tĩnh Hàm và Quan Thừa Diễm.
Chương 135: Em không giống cô ấy
Thật lâu sau đó, anh mới nói: “Từ lúc nào em lại trở nên dễ xấu hổ như vậy, từ lúc nào em lại đối xử với anh xa lạ như thế, rốt cuộc là từ lúc nào mà em lại từ bỏ thói quen từ trước đến nay không cho phép người khác dùng khăn giấy lau bàn, sao giờ em lại dùng khăn giấy lau?”
Biết bản thân làm không đúng. Bạch Ngưng sửng sốt.
Cô không biết Hứa Tĩnh Hàm có nhiều thói quen như vậy. Bác Thẩm không biết, Ngôn Lạc Quân không biết, nhưng Quan Thừa Diễm biết.
Cô chỉ có thể nói: “Con người rồi sẽ thay đổi “
Những lời này rất đúng, mặc dù không đủ để xua tan nghi ngờ trong lòng Quan Thừa Diễm.
“Tôi. . . . . . tôi ra ngoài trước.” Cô vội vã đi ra cửa, giống như đang trốn tránh cái gì.
Quan Thừa Diễm cảm thấy tình huống này giống như đã từng xảy ra.
Vừa nãy khi anh đọc kịch bản.
Là kịch bản của một bộ phim với đề tài xuyên không rất hot hiện nay.
Trong đó vừa khéo có một cảnh tương tự. Vai nam chính cảm thấy nữ chính kỳ lạ, hỏi cô, sau đó nữ chính tâm ý hoảng loạn rời đi.
Nhưng tình thế hiện giờ, là kịch bản sao? .
Nhưng cô quả thật không giống cô nữa rồi.
Buổi tối lúc Quan Thừa Diễm đến phòng khách pha trà, Bạch Ngưng mới từ phòng tắm ra ngoài.
“Còn phải làm việc sao?” Cô hỏi.
“Ừ, tối nay phải xem hết kịch bản mới.” Anh trả lời.
“À. . . . . .” Bạch Ngưng nhìn anh, rất muốn nói chuyện nhà ở.
Cô không muốn ở chung nhà với anh, muốn vay anh ít tiền, nhưng lại không biết mở miệng làm sao.
Chuyện này cần da mặt phải dày cơ.
Mà da mặt của cô luôn luôn không dày.
“Thừa Diễm, tôi. . . . . .”
Buổi chiều cô đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy nếu như Hứa Tĩnh Hàm có quan hệ với anh, thì phải gọi tên anh.
“Tôi. . . . . .”
Quan Thừa Diễm ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô xõa tóc, khiến chiếc cổ trắng noãn trông càng dài nhỏ, nước da mịn màng và khuôn mặt phiếm hồng của cô dưới chiếc áo choàng tắm trắng càng thêm nổi bật khiến người ta mê muội. Mà cô hơi cúi đầu, cắn môi, dáng vẻ giai nhân thuần khiến, thật sự vô cùng mê người.
Trước kia cô quyến rũ diễm lệ, bây giờ cô ngượng ngùng ngây thờ như thiếu nữ lần đầu biết yêu. Hình như, loại khí chất này hợp với gương mặt cô hơn.
Anh say mê, rồi lại nghi ngờ.
Tính cách của một người sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Bất giác anh từ từ đi về phía cô.
Khi anh đi được vài bước rồi cô mới phát hiện anh đang ở rất gần. Cô hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó thấy ánh mắt của anh.
Thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cô.
Cô lo lắng, không kiềm chế được lùi về phía sau một bước.
Thế nhưng anh lại tiếp tục đến gần, bên trong con ngươi phản chiếu ra hình ảnh của cô.
Hô hấp của Bạch Ngưng dần trở nên dồn dập, liên tưởng đến một kết quả đáng sợ.
Anh tới gần thêm nữa khiến cô bối rối suýt nữa kêu lên, nhanh chóng lùi về phía sau, bỗng đụng phải giá sách sau lưng.
Một con búp bê sứ tinh xảo rơi xuống, trang sức hình nơ bướm trên đầu văng ra.
“Thật xin lỗi, xin lỗi. . . . . .”
Lại tiếp tục gây họa, cô nhặt con búp bê lên, cầm cái nơ bướm vừa long ra, xấu hổ không chịu nổi, ngượng ngùng hỏi: “Cái này. . . . . . Cái này, rất đắt đúng không?”
Quan Thừa Diễm đột nhiên chấn động.
Ánh mắt từ không xác định trở nên sắc bén và hoài nghi.
Anh đột nhiên tiến đến, vạch cổ áo choàng tắm của cô ra.
“A –” Bạch Ngưng hét lên một tiếng, lùi về phía sau, dựa sát vào tường, cầm búp bê chỉ về phía anh.
“Anh đừng tới đây!”
Anh thấy được nốt ruồi kia vẫn ở đó.
Có lẽ cô thật sự là cô.
Có lẽ là do anh nhìn kịch bản đến thất thần rồi.
“Em đi nghỉ sớm đi.” Anh xoay người đi về phía thư phòng.
Trong lòng Bạch Ngưng vẫn còn sợ hãi, đợi anh đóng cửa thư phòng, lập tức cất con búp bê, chạy vào phòng.
Cô ôm chăn nằm trên chiếc giường phẳng phiu. Nhìn cửa cô định khóa trái lại.
Như