
ng NGÀY MAI….
_________________________________________________________
Mọi thứ đã tệ hơn khi Thảo Yên không thể chịu đựng mọi thứ như thế nữa …
Dù bên cạnh cô ấy là hắn… là Phạm Trung Hiền biết quan tâm và lo lắng hơn cho gia đình… Nhưng … vốn dĩ lòng hắn vẫn chưa quên nó… chưa quên Tử Kỳ … thì hỏi làm sao một người vợ YÊU THƯƠNG CHỒNG ĐẾN MÙ QUÁN như Thảo Yên có thể bỏ qua mọi thứ chứ ?
Trong ngày hôm đó…
Thảo Yên lạnh lùng … bước vào phòng … đến gần bàn làm việc của chồng, rồi kéo hộp kéo ra… cầm những tấm hình của Tử Kỳ lên…
Mĩm cười một cách ghê sợ…và xé chúng ra…
– Lý Tử Kỳ… cô hãy tạm biệt đứa con của mình đi… vì ngày mai… nó sẽ rời xa cô mãi mãi…. Haha..HAHAHAHAHAHA ~~~~
Tiếng cười ấy quá đáng sợ , quá kinh hãi…. Thảo Yên đã mất lí trí hoàn toàn… tại sao thứ tình cảm ấy lại có thể khiến một người thay đổi đến mức như thế… bất chấp mọi thứ … để trả thù !
Rồi cô ta cầm hột quẹt lên … bật lửa … và đốt trụi những tấm hình đó… miệng thì vẫn cười… nụ cười của sự chắc thắng và thõa mãn
– Tất cả là do cô !… có trách thì trách ông trời đi !… cô không thể nào thắng được tôi đâu… Lý Tử Kỳ à…. Mãi mãi là thế….
____________________________________
Tối hôm đó…
Hắn từ công ty lái xe về…
Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường… Thảo Yên vẫn là cô vợ hiền dịu và chu đáo với hắn. Vừa đặc chân đến cửa thì cô ta đã nở nụ cười cầm lấy tập hồ sơ trên tay của hắn và nói
– Anh vào nhà đi, em sẽ giúp anh đem cất chúng !!
Hắn gật đầu và đi vào trong
Bữa tối vẫn không có gì đặc biệt… là bữa ăn của gia đình gồm người chồng… vợ và đứa con trai nhỏ….
Nhưng hôm nay yên lặng hơn… Thảo Yên chỉ nhìn hắn… mĩm cười… tại sao vậy chứ !!
Hắn nhận thấy điều đó … và lên tiếng
– Em có chuyện gì à ?
– Đừng hỏi gì cả… anh ăn tiếp đi !!
Khuôn mặt lạnh lùng cùng cười như vô hồn cùa Thảo Yên không tránh khỏi làm hắn có chút lo sợ cô vợ của mình…
Hắn vẫn tiếp tục bữa tối, dù ánh mắt và nụ cười vẫn không hề rời khỏi hắn….
Trung Hiền kết thúc mọi việc, vương vai và đi vào phòng… ngồi vào bàn làm việc như thường lệ…
Thảo Yên thì dỗ Trung Đan … ngủ…
Nhìn con…
– Sẽ không ai có thể phá hoại gia đình của chúng ta… má sẽ không để cho những người đó cướp đi ba con đâu!!… Trung Đan à… con là con của Trung Hiền.. là đứa con duy nhất của nhà họ Phạm… má không cho phép ai ngoài con có thể TỒN TẠI ở đây cả…
Hắn lấy đóng tài liệu ra… nhưng vô tình làm rơi cây viết vào hộp kéo… và
Hắn đi thẳng ra ngoài với vẻ mặt cáu giận và lo lắng
– Thảo Yên !!!
Thảo Yên không hề giật mình… nhẹ dỗ con , quay lại nhìn hắn
– Suỵt !! Trung Đan chỉ mới ngủ thôi
Hắn vẫn mặc kệ, lo lắng kéo Thảo Yên đứng dậy
– Quyển sách anh để trong họp kéo ở bàn làm việc đâu rồi ?
Thảo Yên đưa mắt nhìn hắn… ánh mắt của sự tức giận
Cô ta nhếch miệng cười khẩy
– Tại sao anh lại lo lắng như thế !?… chỉ là một quyển sách thôi mà…
– NÓ RẤT QUAN TRONG VỚI ANH !!
Thảo Yên lấy tay hắn ra khỏi người mình…
giương mắt khiêu khích
– Làm gì anh phải nổi nóng như thế !!… mất quyển này thì mua quyển mới !
– Không thể nào !!
Thảo Yên bặm môi, cay đắng nhìn chồng
-Tại sao ?
– Vì…
Hắn tính nói nhưng khi nhìn vợ thì… rõ ràng là không nên
– Vì đó là kỉ niệm liên quan đến Tử Kỳ phải không ?
Hắn giật mình…
– Anh có nghĩ tới cảm nhận của em không !!!….
Hắn vẫn tiếp tục im lặng… sự im lặng của nỗi rây rức
– Anh có biết là em đã vui thế nào khi em nghe anh nói sẽ kết thúc với Tử Kỳ không ?…
– … ….
– Dù chỉ là thời gian ngắn nhưng suốt những ngày qua em đã rất hạnh phúc… em cứ tưỡng anh thật sự yêu thương em…. Thật lòng lo lắng cho gia đình này… Tại sao vậy !?
Hắn nhìn vợ… muốn nói điều gì để giải thích
– Anh..
– TẠI SAO VẬY HÃ ~~~~~~
– Em bình tĩnh lại đi !!
Thảo Yên hất tay chồng ra ,nước mắt lại rơi trong vô thức… nhưng rõ ràng đó là nước mắt của sự tức giận… nước mắt của người bị phản bội !!…
– Em sẽ coi như không có gì hết !!… chỉ cần anh nhìn em… và nói là… anh hoàn toàn không còn tình cảm gì với Tử Kỳ nữa là được rồi…
Thảo Yên đứng đó trong chờ ánh mắt của hắn… nhưng hắn lại không thể nhìn thẳng Thảo Yên mà thốt lên những lời nói đó…
– Anh…
Thảo Yên bật lùi về sau trong sự thất vọng và đau lòng biết mấy…
– Anh vẫn còn tình cảm với Tử Kỳ… tại sao vậy ?… em không thể thay thế hay sao ?… tại sao suốt 3 năm nay anh không hề thử đặc mình vào vị trí của em mà suy nghĩ nghĩ chứ ?…. em!… em là vợ anh… em cũng biết đau chứ !!!… TẠI SAO HẾT LẦN NÀY ĐẾN LẦN KHÁC ANH CỨ LÀM TỔN THƯƠNG EM VẬY HÃ ~~~~~~~~~~
-Thảo Yên à….
– Đủ rồi !!… em không muốn nghe gì nữa… ANH ĐI ĐI !!
Chắc do tiếng ồn quá lớn nên Trung Đan giật mình khóc lớn… Hắn nhìn Thảo Yên rồi nhìn Trung Đan… quá rối bời và không thể làm gì
Thảo Yên chỉ tay quát lớn
– EM BẢO ANH ĐI ĐI ANH NGHE KHÔNG HẢ ~~~~~~~~ ?
Hắn xấu hổ và ấy náy về mọi chuyện… chỉ còn cách đi ra chỗ khác để Thảo Yên có thể bình tĩnh mà suy xét lại….
Thảo Yên nhìn hắn đi… lòng lại càng đau hơn…
nắm 2 tay mình… tức giận đến run người…. nhìn Trung Đan đang khóc lớn trên nôi
– Lý Tử Kỳ… là cô ép tôi…. Chỉ cần cô không còn trên cõi đ