Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Có Phải Là…

Có Phải Là…

Tác giả: Trúc Nhã

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321735

Bình chọn: 8.5.00/10/173 lượt.

uống dược liền đứng một bên, song lão cuối cùng ra quyết định trục xuất Ngọc Khốc ra khỏi nơi này, song lão liền cùng nàng hợp lực tạo ra một kết giới mới, thậm chí là còn vững chắc hơn kết giới cũ rất nhiều

_Kỳ nhi, ngươi hiện tại muốn ở hay đi -bạch lão trong bỡm cơm liền hỏi hắn

_Hiện tại, ta muốn ở đây suy nghĩ một thời gian., chuyện ở bên ngoài ắt có người khác xử lý – hắn vẫn một gương mặt lãnh đạm trả lời bạch lão, còn nàng tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không để tâm đến không khí hiện tại có chút buồn bã.Ăn xong nàng liền dọn dẹp mọi thứ rồi quay về thạch phòng của minh.

Chương 3

_Nhị muội , ta có thể vào trong được hay không – hắn cẩn thận đứng ở phía ngoài gọi vọng vào

_Đại ca, có chuyện gì – nàng vẫn một bộ dạng lạnh lùng, coi như mọi chuyện đều không liên quan gì đến mình

_Ta nghĩ , sau khi ở đây một thời gian, ta vẫn muốn mời muội ra giang hồ với ta một chuyến, vì sao muội lại không muốn rời khỏi đây chứ – cẩn thận hỏi

_Muội muốn ở đây, dù sao lúc trước muội cũng đã biết giang hồ la như thế nào rồi, muội không muốn quay trở lại đó một lần nào nưa nàng cũng thong thả trả lời câu hỏi của hắn, lòng thầm chua chát, bị Ngọc Khốc lừa gạt giờ mới quay sang mình.

_Chi dù song lão đã đòng ý cùng ta rời khỏi chỗ này, muội vẫn chịu ở lại nơi này một mình hay sao – hắn một lòng khẳng định, nếu có song lão , nàng sẽ rời khỏi nơi này

_Nơi này có gì không tốt, muội ở đây một mình cũng chẳng sao, song lão đi ra ngoài chơi đùa cũng tốt, song lão hẳn chắc thích ra ngoài chơi – nàng gật gật đầu, tay mở chiếc vòng lấy vài lọ dược trao cho hắn – ở dây đều là dược cần cho song lão, huynh cầm lấy mà chăm sóc cho song lão

_Ngay cả song lão nói vậy mà muội cũng không chịu đi hay sao – hắn hơi ngạc nhiên với quyết định này của nàng

_Ân… hiện tại không ai có thể ép buộc muội nữa cả – nàng gật đầu

_Vậy thì đành ép buộc muội vậy – hắn bắt đầu tấn công nàng, tuy nàng là thập vĩ hồ nhưng nàng vẫn chưa thể phục hồi tất cả năng lực trong đợt tu luyện vừa rồi, huống chi nàng chưa hề có ý muốn đã thương hắn, nên việc nàng thảm bại là không tránh khỏi – thắng làm thua, vua làm giặc… muội từ bây giờ lại làm thuộc hạ của ta nhưng lúc trước

_Muội không muốn – khóe miệng nàng một lần nữa lại rướm máu tươi, nhưng nàng vẫn rành rọt mà trả lời

_Có muốn hay không cũng phải làm – toàn thân hắn toán ra một khí thế vương giả khi nói câu này, chính khí thế này lúc trước đã khiến nàng phải thuần phục, đến giờ vẫn không ngoại lệ

_Đã biết – nàng cúi gằm mặt xuống trả lời hắn.

_Tốt – hắn sau khi nghe lời này của nàng liền lập tức đi ra ngoài, nàng ở trong thạch động lòng đầy ai oán, nàng rốt cuộc muốn biết, tại sao mình lại yêu hắn đến vậy.

Một tháng trôi qua thật nhanh chóng, nàng cũng phải chuẩn bị theo hắn và song lão rời khỏi thác nước tuyệt đẹp này. Nàng thở dài một hơi, đem tất cả vật dụng của mình cất vào chiếc vòng rồi leo lên xe ngựa.

_Phi nhi, con đừng mang bộ dạng này khi đi chơi a – hắc lão nhìn gương mặt của nàng dường như không còn tràn đầy sức sống nữa liền đau lòng nha

_Hắc lão, ta không sao – nàng lắc lắc đầu, toàn thân dựa vào tấm vách rồi nhắm mắt định thân, không để ý đến chung quanh nữa

_Bạch lão, muội ấy làm sao vậy – hắn cầm cây bút lông ghi lên giấy rồi đưa cho bạch lão xem

_Ngươi nghĩ cảm giác bị ép buộc sẽ rất vui hay sao – bạch lão bĩu môi viết giấy lại trả lời hắn, hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi khẽ cười lắc đầu. Thật ra trong hai năm quá, bản thân hắn cũng đã được Ngọc Khốc dạy dỗ nhiều điều. Tỷ như nhị muội tuy bề ngoại lạnh lùng nhưng cũng là một nữ nhân, cũng cần tìm một nam nhân để gởi gắm đời mình

Hắn nhớ lại trước đây khi còn ở thế giới cũ, nàng chính là nữ nhân duy nhất trong đám thuộc hạ mà hắn tin tưởng, đương nhiên hắn đối với nàng cũng không phải đối xử như một nữ nhân mà là xem nàng không khác gì nam nhân để giao phó trọng trách. Nhưng thật sự hắn không còn cách nào khác để đem nàng rời khỏi nên đành phải ép buộc nàng. Lúc ra tay khiến nàng bị thương, cảm giác của hắn cũng thật sự khó chịu mà.

_Bạch lão, bọn họ là ai – nàng tuy nhắm mắt nhưng vẫn mở miệng hỏi

_Là người của chúng ta, không sao đâu – hắn vội trả lời thay bạch lão, nàng nghe như vậy cũng không nói gì thêm nữa, còn đám người thuộc hạ đứng ở phía ngoài như nghe thấy giọng nữ nhân mà không phải là giọng của Ngọc Khốc thì không khỏi ngạc nhiên.

Chiếc xe ngựa đi hết 3 ngày thì dừng lại nghỉ chân ở một thị trấn nhỏ, nàng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ ở trong phòng mà không hay biết chuyện gì dang xảy ra, bởi lẽ bản thân nàng cũng đang bị thương. Bên phía dưới lầu, Ngọc Khốc lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn và song lão để mong ba ngước tha thứ cho lỗi lầm của nàng ta.Đương nhiên là cả 3 đều mủi lòng đồng ý, đến lúc nàng tỉnh dậy và biết chuyện này thì nàng cũng vẫn im lặng và tỏ vẻ chẳng hề quan tâm như cũ.

_Cô tỷ tỷ này, vì sao bị bệnh nặng thế này a – một tiểu cô nương chừng 16 tuổi đi nàng liền lo lắng hỏi nàng

_Ta không sao cả – nàng lắc lắc đầu trả lời tiểu cô nương

_Không được – tiểu cô nương lấy một viên đan dược s