
ến hơn 50 tỷ, thậm chí còn hơn con số đó, thảo nào Ba nó lại gấp gáp tìm phong bì này đến vậy. Thời gian chỉ còn 1 tiếng rưỡi, Tuệ và Tuấn đang ở bãi giữ xe, bỗng có 1 đám người cầm cây cầm hàng tới, khoảng 10 người đến chỗ họ, có lẽ nhằm vào phong bì.
Tuệ lớn tiếng “Mấy người là ai? Sao chặn đường chúng tôi?”
“Tụi mày không cần biết. 1 là đưa cái phong bì đó cho tụi tao thì giữ mạng, không là gặp Diêm Vương”
Tuấn đẩy Tuệ ra đằng sau “Nếu tôi không đưa thì sao? Nói đi. Tụi bây là người của nhà họ Triệu chứ gì? Định cướp cái này đúng không? Nằm mơ đi”
“Mày ngon. Lên tụi bây” – Tụi nó nhào tới, Tuấn đẩy Tuệ ra chỗ khác, cô chạy đi thì 1 thằng nắm tóc cô lại
“Aaa đau, thả ra” – Tuệ múa tay múa chân
Thằng đó kể dao vô cổ cô, thế là cô im re không nói 1 lời “Mày…có tin máu tràn ra nơi này không?”
Tuấn dừng mọi động tác lại “Mày thả cô ấy ra, muốn giết thì giết tao”
Cả đám cười ha hả “Mày được ra điều kiện hả? Đưa phong bì cho tao, không là con này sẽ…chết”
Thằng đó để con dao sát cổ Tuệ làm cho cổ chảy máu, không còn cách nào đành phải đưa cho tụi nó thôi, tụi nó cầm lấy rồi đẩy Tuệ ra xong chạy khỏi đó, Tuấn qua đỡ Tuệ đứng dậy “Có sao không? Chảy máu rồi”
“Em không sao, trầy da thôi”
Tuấn lấy khăn tay ra chậm máu cho Tuệ “Thật là, còn 1 tiếng nữa là tới giờ rồi”
Cả 2 thở dài tức giận, đúng thật là nổi điên mà. Hai người tới phòng đấu thầu thì Ba Mẹ nó ngồi đó đợi rồi
“Sao rồi 2 đứa? Phong bì đâu?”
Tuệ Tuấn ấp a ấp úng, Ba nó thở dài “Bọn họ lại sai người cướp mất đúng không?”
Cả 2 gật đầu, thế là toi mất rồi. Ngồi trên ghế công cộng mà Tuệ nổi điên đủ thứ, Tuấn vò đầu “Tuệ à, em đi rửa mặt đi, em ngồi em nhăn nhó vậy chắc anh nổi điên mất”
“Ừm” – Tuệ nghe lời đi vào WC tòa nhà đấu thầu thì thấy đám người hồi nãy, bằng mọi giá cô pahỉ lấy lại được phong bì “Nè mấy người kia, tôi có chuyện muốn nói”
Cả đám thấy Tuệ thì đứng cười kha khả “Sao hả cô em?”
Tuệ bước lại “Bà ta trả các người bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi”
“Cô em nói gì tụi này nghe không hiểu”
“Đừng giả bộ, tôi biết mấy người là tay sai cho gia đình họ Triệu, bà ta trả cho các anh bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi, chỉ cần các anh đưa cho tôi phong bì hồi nãy”
Cả đám nhìn nhau rồi 1 thằng đi lại “Cô em sẽ trả như lời hứa nếu tụi này đưa cho cô em phong bì đó chứ?”
“Chắc chắn!”
“Nưng tụi này đã đưa cho bà ta, làm sao đây? Không lẽ cô em bắt tôi đi lấy à?”
“Nếu mấy người lấy được, tôi sẽ đưa đủ số tiền như đã hứa”
Cô nhóc đáng iu và chàng trai lạnh giá – Chương 109
Chương Nốt nhạc thứ 110
“Nếu các anh đưa cho tôi phong bì đó thì số tiền tôi hứa sẽ thuộc về mấy người”
“Được, chúng tôi sẽ lấy cho cô, nhớ giữ lời, 20 phút sau gặp lại” – Đám người đó tính bỏ đi thì Tuệ chặn lại đưa cho họ phong bì xanh mà lần trước cô bị gạt “Các anh lấy cái này tráo đổi với phong bì bà ta đem ra đấu thầu rồi đem phong bì đó về cho tôi”
Tên đó cầm lấy rồi cả đám họ đi khỏi, Tuệ quay lưng đi về chỗ Tuấn. Bên phía bà ta thì đang đắc ý nhưng không ngờ rằng bị người mình thuê phản lại mình. Bà ta cười khẩy “Hôm nay là ngày tàn của gia đình họ Lục đó, họ chắc chắn sẽ rất tức giận vì lỡ mất cơ hội thu tiền này chỉ vì quá ngu ngốc” “Bà đã lấy phong bì đó chưa?” Bà ta cười “Dĩ nhiên, khi thắng cuộc đấu thầu này, nhà họ Lục sẽ không còn vốn xoay chuyển, mặc dù 500 triệu này đối với ta chỉ là con số nhỏ nhưng với họ là rất lớn. Chúng ta thừa biết nhà họ Lục đang thiếu nợ, cái gì mà đứng thứ 2 thế giới? Buồn cười” “Sau khi họ thua, chắc chắn nhà họ Lục sẽ dựa vào ngân hàng để mượn tiện xoay sở, khi đó chúng ta sẽ kéo người đập phá cho họ trở tay không kịp” Cùng lúc đó, đám người họ đến ngồi cạnh túi xách của bà ta “Bà chủ, có vẻ như bà đang có âm mưu gì nhỉ. Có vẻ vui” “Tụi mày đến đây làm gì nữa? Tiền đã đưa, tụi bây muốn gì?” – Bà ta trừng mắt “Thì tụi này có nói gì đâu, chỉ là tôi muốn nói nếu có gì thì gọi cho tôi, đừng để tôi mất miếng ăn” Tên đó đứng lên thì vô tình làm rơi túi xách của bà ta xuống, phong bì cũng rớt ra, tên đó với đàn em lật đật cuối xuống lụm lại và thừa cơ hội để tráo phong bì bà ta đem đấu thầu thành giấy trắng.
“Xin lỗi bà chủ, tôi sơ xuất quá, xin lỗi”
Bà ta giựt lại túi xách “Thôi được rồi, tụi bây biến đi”
Bọn họ đi khỏi, bà ta lập tức kiểm tra lại đồ đạc rồi thở phù khi thấy phong bì vẫn còn đó. Bên Tú Tuệ thì Minh Tuấn đang làm ầm lên kìa
“Em có biết gặp tụi đó nguy hiểm lắm không? Rồi em có sao không?” – Tuấn xoay người Tuệ kiểm tra
“Em không sao đâu, nếu có sao thì không đứng đây nói chuyện với anh rồi”
“Ờ ha, mà em nói là mình đến đó để lấy phong bì thật hả? Thiệt không?”
Tuệ kéo Tuấn đi đến chỗ hồi nãy cô gặp bọn họ thì thấy họ cũng vừa đến “Các anh hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
“Chắc chắn, còn cô? Tiền đâu?”
Tú Tuệ nhìn Tuấn rồi cười “À tiền thì bây giờ không có tiền mặt, chỉ có chi phiếu thôi, nếu các anh không thích thì sau khi đấu thầu xong tôi sẽ đưa. Sao?”
Bọn họ nhìn nhau rồi gật đầu “Được rồi, vậy tôi đợi cô”
Tuệ và Tuấn đợi họ bỏ đi rồi lật đật lấy bản đấu thầu ra xem, bà ta ra giá 16 triệu nhưng mà bây gi