Cô ngốc, cởi áo ra

Cô ngốc, cởi áo ra

Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326952

Bình chọn: 8.00/10/695 lượt.

lắc, mắt to tội nghiệp nhìn hắn,“Bác sĩ Diệp, thực xin lỗi, tôi, tôi cứ nghĩ đó là thứ tốt nên mới tặng cho anh.”

“Cho nên em dùng quà miễn phí của công ty tặng cho tôi ?” Diệp Lương Nhất lạnh lùng nhướn mày, từng bước ép hỏi.

“Phải, phải……” Trần An An cúi đầu nhỏ giọng trả lời, mặt đã hồng rực.

“Trần An An, được lắm! Em được lắm!” Diệp Lương Nhất buông ra cô, lạnh lùng nhìn cô một cái, nhấc chân đi thẳng trở về phòng ngủ.

Chỉ còn lại một mình Trần An An đỏ mặt đứng ở phòng khách, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Là áo mưa thật sao? Quả là món quà lớn! Công ty đúng là hại người mà! Có nên đi theo bác sĩ Diệp xin lỗi không đây? Trần An An đứng phòng khách do dự mãi cũng không hạ được quyết tâm.

cô đã có bài học rồi, lần này không dám tùy tiện quyết định nữa. Nghĩ nghĩ, liền lấy điện thoại ra gọi cho Lý Duyệt Nhiên,“Duyệt Nhiên, cậu nói thật cho mình, công ty chúng ta hôm đó tặng quà có phải áo mưa không?”

“Cậu đã mở ra? Ha ha ha,” Lý Duyệt Nhiên ở bên kia cười không ngừng,“Thế nào, An An, lần đầu tiên thấy áo mưa, thích không?”

“Duyệt Nhiên!” hiện tại Trần An An không có tâm trạng cùng cô nói giỡn,“Cậu đã sớm biết đúng không?”

Bên kia trầm mặc một chút, sau đó mới truyền đến thanh âm cố nín cười của Lý Duyệt Nhiên,“An An, không phải mình đã sớm biết, mà là toàn công ty trừ cậu ra, ai cũng biết hết!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An lập tức sụp xuống, cô ngắt điện thoại, áy náy nhìn về phía phòng ngủ Diệp Lương Nhất, hóa ra không phải bác sĩ Diệp xấu, tất cả đều là lỗi của mình.

Bọn họ nói đúng, mình thật là ngốc!

Trần An An yên lặng buông điện thoại, bước từng bước đến ngoài cửa phòng Diệp Lương Nhất, thấp thỏm gõ gõ cửa,“Bác sĩ Diệp, thực xin lỗi, tôi có thể vào không?”

“Cửa không khóa.” Diệp Lương Nhất lên tiếng, thanh âm hơi khàn khàn.

Nghe thấy hắn nói như vậy, đáy lòng Trần An An thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bây giờ bác sĩ Diệp còn bằng lòng gặp cô, lập tức lấy lại bình tĩnh đẩy cửa đi vào. không ngờ vừa mới nhìn lên, nhất thời liền ngây ngốc tại chỗ.

Nửa người Diệp Lương Nhất tựa vào đầu giường, khuôn mặt bình thường luôn tuấn tú mà lạnh lẽo lúc này lại hơi nhiễm chút đỏ ửng, tiếng thở dốc ồ ồ, tay phải đang ở trong quần ngủ lên lên xuống xuống.

Nhìn thấy cô vào cũng không tránh, tiếp tục động tác như cũ, thậm chí còn nhếch môi nhìn cô mỉm cười, ách cổ họng nói:“Đẹp mắt không?”

Trần An An a một tiếng, toàn thân vọt đỏ bừng, rầm một phát đóng cửa phòng, thất tha thất thểu trở về phòng ngủ, nằm phịch lên giường, đem mặt chôn dưới gối.

A!! cô không muốn sống nữa! cô thế nhưng lại nhìn bác sĩ Diệp cái kia cái kia…… Tim Trần An An như muốn vọt ra khỏi cổ họng, toàn thân nóng rực, cái gì mà giải thích, áo mưa, đều không muốn dậy nữa.

Mà trong phòng, Diệp Lương Nhất rút mấy tờ khăn giấy xoa xoa lòng bàn tay, nhớ tới bộ dáng Trần An An ngơ ngác vừa rồi, lúc này mới cảm thấy trong lòng bớt hờn dỗi một chút.

Hừ, dám lấy đồ miễn phí lừa hắn! Trong đầu Diệp Lương Nhất hiện ra cặp mắt đen to tròn của Trần An An, cùng đôi môi mềm mại kia, không biết thế nào, chỉ cảm thấy bộ vị vừa mới phát tiết lại bắt đầu rục rịch đứng lên.

Chậc chậc, lần này cho cô thoát, đừng để cho hắn lại bắt được cơ hội nữa! Ánh mắt Diệp Lương Nhất sáng quắc, trong đôi mắt đen rực lên khát vọng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

yêu ca: Bác sĩ Diệp, phỏng vấn một chút, anh làm thế nào lừa được An An tới tay, không, đuổi tới tay?

Bác sĩ Diệp trầm mặc, giả bộ thâm trầm……

yêu ca: nói một chút đi mà!! Chỉ cần vài điểm chính là được rồi! Thứ tốt nên chia sẻ phải không!

Bác sĩ Diệp tiếp tục trầm mặc…..

yêu ca: Làm ơn đi mà……

Bác sĩ Diệp lạnh lùng chỉ chỉ mặt.

yêu ca:[⊙o⊙'> dựa vào mặt? Anh muốn tôi đi thẩm mỹ?

Bác sĩ Diệp: không, là dựa vào không biết xấu hổ.

yêu ca……

Chương 23

Vốn phải là khẩu khí chất vấn, cuối cùng lại giống như cô yếu thế.

“thì ra là em để ý cái kia.” Diệp Lương Nhất nhướn mày, đầu lại cúi thấp xuống, cái trán gần như chạm vào Trần An An ,“Là em câu * dẫn tôi trước, tôi nhịn không được.”

“không, tôi, ý tôi là, anh rõ ràng…… rõ ràng có thể không cho tôi đi vào.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đỏ bừng, sau một lúc rốt cục nghẹn ra được một câu đầy đủ.

Nghe thấy cô nói những lời này, Diệp Lương Nhất bỗng nhiên nở nụ cười, hắn cũng không thường cười, nhưng mà khi cười rộ lên lại hết sức anh tuấn đẹp mắt, Trần An An nhất thời liền ngây ngốc tại chỗ.

“À,” Diệp Lương Nhất nhướn mày,“Nhưng mà tôi không muốn thế.” hắn nhìn Trần An An nháy mắt tức giận, đưa tay xoa xoa tóc cô, chậm rãi nói:“Là học từ em.”

Trần An An sửng sốt, có chút không hiểu,“Cái gì?”

“không phải em có thể mở hộp ra xem bên trong có gì sao.” Diệp Lương Nhất hơi hơi quay đầu đi, môi cúi càng thấp, gần như chạm vào môi Trần An An.

“Nhưng mà…… không giống với……” Trần An An mặt đỏ lên, lui bả vai, cố gắng dựa vào trên tường, còn cúi đầu nhỏ giọng phản bác, nhưng Diệp Lương Nhất cách cô càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp phun trên mặt cô. Cuối cùng, đầu óc Trần An An gần như trống rỗng, không thể nhớ những gì sau đó.

Vì sao anh ấy lại


XtGem Forum catalog