Polaroid
Cô ngốc, cởi áo ra

Cô ngốc, cởi áo ra

Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327505

Bình chọn: 9.00/10/750 lượt.

nhìn cô, “An An, bây giờ em là của anh.”

Trần An An ngượng ngùng cúi đầu, lùi lại từng bước, nhỏ giọng kháng nghị: “Anh, anh xấu lắm! Còn chưa có 2!”

Trong mắt Diệp Lương Nhất tràn ngập ý cười, hắn chậm rãi tiến lên phía trước, đem khoảng cách giữa mình và Trần An An từng chút kéo lại gần, lúc này mới nói: “Sao lại không có, 2 ở ngay bên cạnh chúng ta”

Thấy Trần An An nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn, Diệp Lương Nhất vươn ngón tay thon dài, điểm điểm cái trán của cô, cười nói: “Ngay ở đây.”

“Diệp Lương Nhất!” Trần An An trừng mắt tức giận. “Sao anh có thể như vậy! Em….” Cô ưỡn ngực, rồi lập tức có chút uể oải cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất, “Em tuy có hơi ngốc, mọi người đều nói như vậy. Nhưng mà… Nhưng mà anh xấu lắm, rõ ràng anh vừa nói là 1 3, không phải 1, 3!”

Anh đếm đến 13 mà em không nói gì, đương nhiên chính là đồng ý.” Diệp Lương Nhất nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô, đau lòng vuốt ve đôi môi khô nứt, thấy cô còn muốn cãi lại liền cúi đầu, chuẩn xác bao phủ môi cô.

Dùng đầu lưỡi làm môi cô ẩm ướt, ở giữa hai cánh môi thì thầm, “An An, đừng cự tuyệt, anh thật sự yêu em.”

Vào đông sáu bảy giờ trong văn phòng đã sáng đèn, ánh điện chói lòa chiếu lên đỉnh đầu Trần An An giống như một vòng kim quang, vừa dịu dàng lại vừa lóe mắt. Diệp Lương Nhất thương yêu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ở trên môi cô cắn cắn, một chút lại một chút, tình cảm trong mắt so với ngọn đèn còn ấm áp hơn, nhu hòa hơn.

Kết thúc nụ hôn, Diệp Lương Nhất buông Trần An An ra, đưa tay che che má trái sưng đỏ của mình, ánh mắt rũ xuống, “An An, em không muốn sao?”

Lực chú ý của Trần An An lập tức tập trung tại chỗ sưng vù trên mặt hắn, cô kìm lòng không được dùng đầu ngón tay khẽ chạm lên, đau lòng vô cùng, lại thấy ánh mắt hắn ẩm ướt mềm mại, là sự nhu hòa bình thường không bao giờ thấy, cho dù má trái bị sưng đỏ cũng không thảm hại chút nào, vẫn đẹp trai như cũ làm cho cô mặt đỏ tim đập

Trần An An chớp chớp mắt, giật mình, một chữ được liền bật thốt ra.

Rốt cuộc nghe được câu khẳng định của cô, ý cười trong mắt Lương Diệp Nhất càng nồng nàn, chẳng biết xấu hổ mà đem mặt mình lại gần, lấy tay chỉ chỉ, “Đau quá.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Tìm chút đá áp vào có đỡ không?”

“Hôn một cái sẽ không đau.”

Trần An An cắn cắn môi, xấu hổ đến nỗi hai tai đều đỏ, nhưng cuối cùng vẫn kiễng chân hôn nhẹ một cái lên mặt Diệp Lương Nhất

Được cô ngốc nhà mình đóng dấu, tâm tình Diệp Lương Nhất vô cùng tốt, xoa đầu Trần An An một chút rồi để cô đi chăm sóc ba, mình thì nhặt cái kính đã vỡ một nửa đeo lên, mang theo gương mặt sưng đỏ gõ cửa phòng Chung Vận.

Chung Vận thấy Diệp Lương Nhất đến tìm, cực kỳ vui sướng, lập tức từ trên ghế đứng lên, “Sư huynh, anh chờ chút, em đi pha trà lúa mạch cho anh. A, mặt của anh làm sao vậy?”

“Không có gì”. Diệp Lương Nhất đóng cửa phòng, khoanh tay trước ngực lạnh lùng dựa vào cửa, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi hái tử thần lướt qua mặt Chung Vận, “Anh nói mấy câu rồi sẽ đi ngay.”

Chung Vận thấy vẻ mặt hắn khác thường, trong lòng có chút kích động, nhưng trên mặt vẫn cẩn thận, “Sư huynh muốn nói gì?”

“Chuyện ở Mỹ tôi đã biết từ lâu.” Hắn đẩy gọng kính, trong mắt hiện lên sự ghê tởm chán ghét, “Cô hơi quá đáng rồi đấy.”

“Không không phải em!” Hô hấp Chung Vận cứng lại, liên tục lắc đầu, nói mà không suy nghĩ, “Em không hề đụng vào hộp cơm! Sư huynh, anh hãy tin em!”

“Hộp cơm? Tôi có nói gì đâu?” Diệp Lương Thần lạnh lùng giễu cợt, giọng điệu dọa người, “Cô đã vô tội, làm sao biết bên trong hộp cơm có vấn đề?”

Chung Vận loang choạng, mặt phút chốc trắng bệch, không chút huyết sắc.

“Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết.” Diệp Lương Nhất không cho cô ta cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Chúng ta đã quen nhau bao lâu?”

Chung Vận cụp mắt xuống, thân thể lung lay sắp đổ, “Chín năm.”

Diệp Lương Nhất cười lạnh, sắc điệu hờ hững không chút tình cảm, “Thì ra cô còn nhớ chúng ta quen biết đã chín năm, chín năm tôi không hề cứng rắn với cô, cho nên cô bắt đầu dám dùng thuốc?”

Chung Vận ngẩng đầu nhìn Diệp Lương Nhất, ánh mắt đỏ rực giống như có thể nhỏ ra máu.

“Chung Vận, cô rất thông minh.” Diệp Lương Nhất nhìn cô ta chằm chằm, “Lần đầu tiên gặp cô, tôi đã biết. Nhưng mà….,” Hắn dừng một chút, thanh âm bỗng trở nên nhẹ nhàng y như giọng nam nữ thân mật, nhưng ngay lập tức lại gằn từng tiếng không khác gì một thanh kiếm sắc nhọn, hung hăng đâm vào lòng Chung Vận, “Cô thông minh như vậy, chắc không bao giờ ngờ tới, tôi cho dù thích đàn ông, cũng không bằng lòng thích cô!”

Không có gì đau đớn hơn, nhục nhã hơn thế này, người đàn ông mình thích đến tận xương tủy, vậy mà ở trước mặt mình, dùng giọng điệu bình thường, từ ngữ bình thường, lại khẳng định hắn chán ghét mình không gì sánh kịp.

Chung Vận là người rất hiếu thắng, mặc kệ làm cái gì cũng không chịu đứng sau người khác, mọi chuyện đều phải giành vị trí thứ nhất. Cô ta coi tôn nghiêm của mình trở thành điều tôn quý nhất trên đời, cao cao thượng thượng như đền thờ, không ai có thể chạm vào dù chỉ một chút. Nhưng m