
ướng nên hắn nói trợ lý cùng nhau đi mua. Hắn nhớ tới lời cô gái hôm qua nói, hắn đi theo chỉ dẫn cuối cùng cũng tìm được tiện hoa Quên.
“Xin chào quý khách”
“Tôi muốn hoa cẩm chướng”
“Đợi môt chút” người bán hoa ngẩn lên. Hắn như mất hồn nhìn chằm chằm
“Hiền” hắn tiến lên nắm chặt tay nó, tay hắn rất lạnh còn run nữa, mắt hắn đỏ lên.
Nó bình tĩnh lại, nó không thể để lộ được.
“Xin lỗi, tôi tên là Hoa” nó bình tĩnh trả lời, rút tay ra khỏi tay hắn
Hắn đột ngột ôm chầm lấy nó “ anh nhớ em, rất nhớ” hắn thì thào.
“Xin lỗi anh nhầm người rồi” nó đẩy hắn ra, lùi lại đứng thế phòng bị
“Anh không nhầm, Hiền, xin em tha cho anh đi, anh nhớ em lắm” hắn lại tiến lên lần nữa
“Tôi nói tôi là Hoa, Hiền là chị tôi” nó hét lên, quả thật đó là lời nói rất hiệu quả, hắn đứng như chết chân.
“Xin lỗi” hắn nhìn nó hồi lâu mới lên tiếng
“Chị ấy chết rồi” Nó chọc thêm vào nỗi đau của hắn.
“Chết rồi, chết rồi” hắn quay ra khỏi tiên đi về phía chiếc xe và biến mất
Nó cũng chỉ biết đứng nhìn theo mà thôi “ xin lỗi tôi không thể tha thứ cho anh được”
Mấy năm rồi, mà sao nó nhìn thấy anh vẫn tim đập nhanh như thế, vẫn bồi hồi như thế chứ? Nó thật sự thấy mình vô dụng mà.
Sau khi nó gửi Hoàng sang nhà hàng xóm, nó đi lang thang vài con phố để mình trấn tĩnh lại. Nhưng nó không sao thoát khỏi cái cảm giác nặng nề này, sao hắn lại xuất hiện khi nó đã dần quen với cuộc sống không có hắn chứ. Chẳng lẽ cuộc đời nó không thể thoát khỏi hắn ư.
Nó cứ đi đi mãi cho tới khi nó đụng phải một người đi ngược, mùi rượi bốc lên khiến nó ngẩng đầu lên đúng lúc người đó nhìn xuống.
“Hiền” hắn cười rất tươi, ôm chầm lấy nó, vòng tay càng lúc càng siết chặt.
“Anh nhầm rồi” nó đẩy hắn ra, nhưng hắn cũng không động đậy
“Anh nhớ em lắm bà xã ạ, em đừng bỏ anh nhé, anh sẽ chăm sóc em tốt mà, xin em đừng đi” hắn khóc, lần đầu tiên nó thấy hắn khóc khiến hốc mắt nó cũng đỏ.
Hắn cúi xuống tham lam hôn lên môi nó, nụ hôn đầy tính chiếm hữu, nó càng đẩy hắn ra, hắn càng ôm chặt, lưỡi của hắn luồn vào miệng nó. Hắn hôn nó cho tới khi nó cảm thấy khó thở mới buông nó ra, nhưng vẫn khư khư ôm lấy nó.
“Đợi anh nha, anh sẽ tìm em, sẽ đi theo em, chăm sóc em” hắn thì thào.
Tự nhiên nó thấy vai mình nặng nặng, thì ra hắn ngủ gục trên vai nó. Nó lục túi lấy điện thoại của hắn, bấm số trợ lý Sơn, nói địa chỉ tới đón, rồi nó bỏ đi.
Lâu lắm rồi, nó lại một đêm mất ngủ.
Cô nàng tốt bụng – Chương 22
“Mẹ ơi? Mẹ cho con đi gặp bà ngoại hở?” Hoàng vừa nắm tay mẹ vừa kều kều chiếc váy hoa đỏ của mẹ.
“Ừ” hôm nay nó đư con đi Suối Tiên, tiện thể ghé thăm nhà Chú Hòa. Nhưng khi nó tới ngôi nhà của nó hồi xưa thì thấy đã đóng cửa rồi. Nó đành dẫn con đi đến công ty gặp Dương, nhưng khi tới nơi nó lại quyết định đứng ngoài đợi Thảo.
“Thảo ơi?” nó gọi khi thấy thân ảnh quen thuộc của người bạn duy nhất
“Hiền” Thảo nhìn thấy nó, không tự chủ được mà khóc òa, ôm chầm lấy nó “Con điên này, sao mày không chết luôn đi, tìm về làm gì hả? mày còn nhớ có người bạn này hay sao?” Thảo trách móc nó.
“Xin lỗi” nó ôm bạn, mắt cũng đỏ lên
“Tao nhớ mày lắm, mày sao rồi khỏe không? về bao lâu? Đang ở đâu?” Thảo luyến thắng hỏi nó
“Dì ơi? Còn có con mà” nhóc Hoàng oan uổng khi thấy nhóc bị bỏ rơi
“Con mày?” Thảo nhìn Hoàng hỏi
“Ừ” nó bế con lên “ Đây là dì Thảo, bạn thân của mẹ, còn đây là Mr. Hoàng con trai tao”
Ba người chào hỏi nhau, rồi kéo nhau về nhà Thảo, ngôi nhà mà Hiền cho tiền Thảo mua, nó khá nhỏ nhưng rất sạch sẽ và đẹp đẽ.
“Mày chưa lấy chồng à?” nó tò mò
“Lấy rồi, tao còn có đứa con hơn một tuổi kìa, ông xã tao mang cháu về nội hơn một tuần nay rồi” Thảo rót nước cho nó
“Chồng mày đâu?” Thảo hỏi bạn
“Chết rồi” nó trả lời lạnh nhạt
“Thật?” Thảo không tin
“Ừ” nó nhìn đứa con nằm ngủ trong lòng nó mà thấy đau, mắt nó hồng lên, Thảo tiến lên ôm nó vào lòng.
“Cám ơn mày cho tao mượn tiền, không thì vợ chồng tao sẽ rất vất vả ở cái thánh phố này” Thảo nhìn bạn chân thành, hai vợ chồng cô đều là người Bắc, vào Nam lập nghiệp, lương thì thấp làm sao mua nổi nhà.
“Đừng nói thế, chồng tao rất giàu mà. Mày phải sống thật hạnh phúc nha, nếu có khó khăn gì thì nói với tao nha”
“Bây giờ hai vợ chồng tao cũng tạm ổn rồi, dù không dư giả gì mấy”
“Tao biết” nó đứng dậy nói” hôm nay cho hai mẹ con tao ở nhờ nhé, tao ghét khách sạn lắm”
“Ừ, mày định đi đâu?” Thảo vịn tay nó, như sợ nó đi mất
“Mày trông Hoàng dùm tao, tao có chút việc ra ngoài, tí nó dậy cho nó ăn dùm tao nhé” nó nhờ vả
“Ừ, đi cẩn thận nha” Thảo đưa số điện thoại cho Hiền để tiên liên lạc.
Nó bắt một chiếc taxi vội vàng đi đến nghĩa trang nơi mà nó làm một ngôi mộ giả cho chính nó. Lần đó nó định để dành ình thật nhưng lại không chết nên đành làm một cái giả, nó muốn đến xem nó đã như thế nào.
Đã một tuần từ ngày nó gặp lại hắn rồi, nó lại sống lại cái cảm giác trước kia, vừa đau đớn vừa buồn, nước mắt không tự giác mà chảy xuống.
“Cô đi đến nghĩa trang muộn thế này không sợ ư?” chú tái xế lo lắng hỏi nó, hình như chú ấy cũng hơi sợ thì phải.
“Cháu không có thời gian nên đành phải đi