Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324923

Bình chọn: 10.00/10/492 lượt.

xa dầnrồi khuất hẳn trong rừng phong anh mới quay vào nhà. Cúi nhìn túibánh quy cầm trên tay, Sở Tu Phàm thấy trái tim mình bỗng trở nênấm áp.

Hương Tranh thực sự là một cô gái rất tốt, nhưng một cô gái trongsáng như cô không nên bị đưa tới một gia đình như nhà anh. Anhkhông đủ dũng cảm để đến với cô. Anh sẽ sống một mình để không làmliên lụy đến ai.

Nếu anh là con của một gia đình bình thường, hoặc giả nếu anh dũngcảm hơn thì mọi chuyện có tốt đẹp hơn hiện tại?

Hương Tranh vốn cho rằng “Tân nương học viện” là nơi các cô gái quýtộc, những cô dâu quý tộc đến uống trà, nói chuyện và thưởng thứctiếng dương cầm nhưng thực tế chứng minh cô đã nhầm.

“Tân nương học viện” không giống như những trường học bình thườngkhác. Học viên ở đây phải nghiêm ngặt tuân theo giáo trình của từngbuổi học. Học làm đẹp, học trang điểm, học nghi lễ… Toàn nhữngmôn mà cô ghét nhất. Đã thế các giáo viên còn cực kỳ nghiêm khắcvới học viên. Hương Tranh là học viên mới, lại không thuộc dòng dõiquý tộc nên càng được “chăm sóc” kỹ hơn. Mới theo học có một ngàymà cô đã thấy ngột ngạt, gò bó đến muốn chết.

Ngày hôm ấy, tối mịt Hương Tranh mới xách một túi đầy rau quả tươi,mệt mỏi và chán nản mở cửa căn hộ của Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên vẫn chưa ngủ. Anh đang ngồi ở phòng khách xem ti vi,nghe tiếng mở cửa, liền quay ra nhìn, thấy Hương Tranh tay xáchnách mang, mệt mỏi đứng đó, anh còn nói mát: “Lại mua đồ về nấu ăncho tình lang à?”.

Hương Tranh đóng cửa, ngẩng khuôn mặt đẩy mệt mỏi, lườm anh ta mộtcái.

“Cái gì mà tình lang, nói thật khó nghe, tôi và anh ấy là bạn bètrong sáng.” Vừa xếp giày vào tủ giày, Hương Tranh vừa giảithích.

Sở Trung Thiên nhìn lại Hương Tranh lần nữa, vui vẻ trêu chọc: “Vậythì sao mà mặt mũi cô lại thất thần thế kia? Không phải là vì tỏtình nhưng bị người ta từ chối đấy chứ?”.

“Hừ. Anh có bị mất trí không đây? Tôi đã nói tôi và anh ấy chỉ làbạn bình thường. Tỏ tình cái gì mà tỏ tình?”

Nghe Hương Tranh nhắc lại một lần nữa, không hiểu sao Sở TrungThiên thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa đẩy được tảng đá đè nặng ra khỏitim vậy. Anh quay qua nhìn Hương Tranh an ủi: “Thất tình cũng khôngphải là chuyện gì quá ghê gớm. Cô biết không, hai phần ba số ngườitrên thế giới đã từng thất tình. Cho nên cô không việc gì phảibuồn, chỉ cần kiếm một anh chàng khác mà yêu là được”.

Hương Tranh giận dữ đưa tay vò đầu.

“Bộ dạng thảm hại này của tôi là do đám giáo viên biến thái ở đógây ra.”

Sở Trung Thiên lại mỉa mai: “Đừng có nói với tôi những giáo viên ưutú ở đó cũng để mắt đến cô nhé!”.

“Để mắt cái đầu anh ấy.” Hương Tranh càng lúc càng giận dữ. “Bọn họkhông ưa tôi, nói tôi không có khí chất, mỗi ngày phải ở lại thêmhai tiếng để bọn họ kèm thêm.”

“Không ưa cái gì. Nếu tất cả giáo viên đều nói thế thì có nghĩa làcô không có khí chất thật chứ sao.” Sở Trung Thiên cười cười, hếtnhìn Hương Tranh rồi lại nhìn màn hình ti vi, thản nhiên trước cơngiận của cô.

“Sở Trung Thiên, anh nói thế là có ý gì?” Hương Tranh giơ nắm đấmvề phía Sở Trung Thiên, giận dữ nhìn anh ta, hỏi. “Sở Trung Thiên,có phải anh cũng cho rằng tôi không có khí chất nên mới gửi tôi tớiđó học phải không?”

“Đưa cô tới đó học là để đáp ứng yêu cầu của mẹ tôi. Cô đừng có suydiễn rồi nghi oan cho tôi.”

Hương Tranh im lặng, không biết phải nói gì. Nhìn anh ta vui vẻ xemti vi mà cảm thấy cuộc đời thật bất công. Tại sao anh ta có thể vuivẻ sau khi khiến cô thảm hại đến thế này.

Hương Tranh càng nghĩ càng thấy bực bội không yên, cô giằng lấyđiều khiển từ tay anh ta, tắt ti vi.

“Này. Làm cái gì thế? Tôi còn đang xem.” Sở Trung Thiên bất mãn gàolên.

Hương Tranh mặc kệ anh ta. Cô mang đám rau củ vào bếp, không kháchkhí nói vọng ra: “Có muốn ăn cơm tối thì vào phụ tôi một tay, khôngthì ăn mì”.

Sở Trung Thiên nhún vai. Biết Hương Tranh đang tức giận nên anhcũng không chấp, từ từ đứng dậy đi vào bếp phụ giúp cô.

Nói là giúp nhưng đại thiếu gia nhà họ Sở cũng chỉ biết giúp cô bóctỏi. Thậm chí bóc tỏi anh ta còn chưa thạo, lóng ngóng để tỏi làmcay mắt. Sau khi rửa sạch tay, Sở Trung Thiên ngồi ở bàn ăn nhìnHương Tranh khéo léo cắt dưa chuột, càng nhìn càng thấy cô trôngthật buồn cười.

“Hương Tranh, làm sao cô quen anh ta?”

Hương Tranh dừng tay. Nghĩ mãi mới hiểu cụm từ “anh ta” của SởTrung Thiên là muốn chỉ

Sở Tu Phàm, cô chỉ trả lời qua quýt: “Duyên số đến thì quenthôi”.

“Hừ!” Sở Trung Thiên thở ra một tiếng vậy rồi mới hỏi tiếp: “Anh tacó gì mà khiến cô thích đến thế?”.

Hương Tranh lại dừng tay. Trong tâm trí cô hiện lên khuôn mặt đẹptrai của Sở Tu Phàm, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm và huyền bí nhưmàn đêm. Cô mỉm cười vẻ thẹn thùng.

“Anh ấy đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, bí ẩn như màn đêm nhưng bấtcứ ai đã một lần nhìn vào nó đều bị hút hồn.”

Sở Trung Thiên bĩu môi vẻ khinh thị.

“Có thể hút hồn người khác, lẽ nào anh ta là yêu tinh.”

“Anh ấy là một anh chàng đẹp trai, không phải yêu tinh.” HươngTranh cãi lại, tiếp tục cắt dưa chuột.

Sở Trung Thiên nhăn mũi vẻ khó chịu khi thấy Hương Tranh bênh vựcanh ta như vậy. Nhưng anh có tư cách gì mà cấm cô làm thế? Nghĩ đến


Teya Salat