
ói: “Ai cần anh nạp tiền cho, cũng không phải là điện thoại của anh!” Vệ Khanh đối với chuyện này cũng không biết phải làm sao, cảm giác giống như bắt tay không đúng chỗ vậy. Cô coi thường tiền của hắn, nên lúc nào đối với cô, hắn cũng lo được lo mất, cứ phải dày mặt quấn chặt lấy, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Nghe thấy bên cô có tiếng trẻ con ầm ĩ, hỏi cô đang ở đâu. Cô nói: “Em đang chơi ở nhà cô chú, mấy đứa em họ cứ quấn lấy đòi dẫn đi trượt patin. Em cúp máy nha.” Vệ Khanh không vừa lòng, nói: “Chu Dạ, sao lần nào em nghe điện thoại cũng không có chút vui vẻ nào thế? Tốt xấu gì thì anh cũng danh chính ngôn thuận là bạn trai em cơ mà.” Hắn lại đi so bì tị nạnh với đám trẻ con.
Chu Dạ nhức đầu, nói: “Sao em lại không vui chứ! Tại em đang bận mà thôi.” Lại nhớ ra một chuyện, dò hỏi: “Năm mới anh không về nhà, cha mẹ anh có nói gì không?” Gia đình hắn như vậy, hẳn rất coi trọng chuyện này mới phải. Hắn nói: “Chẳng sao cả, anh vẫn thế mà, trước kia vẫn mừng năm mới ở nước ngoài.” Chu Dạ lại hỏi: “Vậy mọi người trong nhà mừng năm mới có vui không?” Vệ Khanh thấy cô ân cần thăm hỏi người nhà hắn, không nhịn được cười, trêu chọc: “Sao vậy, muốn tới nhà anh chơi không?”
Chu Dạ sầm mặt, lớn tiếng nói: “Ăn nói linh tinh gì chứ! Coi chừng em giận đấy!” Vệ Khanh thấy cô lo lắng, cũng bỏ qua không đề cập tới. Nghĩ sẽ từ từ nói sau, chờ cơ hội rồi nói cũng chưa muộn, Chu Dạ vẫn còn trẻ. Không thể ép cô đến mức cô trở mặt, hắn đã được lĩnh giáo qua tính xấu của cô rồi.
Hắn hỏi cô khi nào thì lên trường. Chu Dạ nói lần này mua vé tàu rất khó khăn, Lý Minh Thành đã đi xếp hàng ở nhà ga rồi. Hắn nghe xong, căng thẳng hỏi: “Em và cậu ta đi chung lên sao?” Cô gật đầu: “Vâng, mọi năm đều cùng về trường mà, lần này còn có cả chị Trương Nhiễm Du nữa.” Lý Minh Thành và người nhà bất đồng quan điểm, qua tết rồi mà không khí căng thẳng vẫn chưa dịu bớt. Cha con gặp nhau đều không nói lời nào, cô Lý ở giữa làm trung gian mà cũng không làm gì được. Mặc dù cô đau lòng, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự tồn tại của Nhiễm Du.
Đương nhiên Vệ Khanh không muốn, dù thế nào cũng phải đề phòng Lý Minh Thành, thanh mai trúc mã thường mơ hồ. Nhanh trí nghĩ ra, nói: “Em đừng mua vé tàu nữa, xe anh không phải vẫn để ở chỗ em sao? Mấy ngày nữa anh phải xuống phía Nam công tác, đến lúc đó chúng ta lái xe trở về, vừa thoải mái, vừa tiện lợi.” Còn rất “thoải mái và tiện lợi” là đằng khác! Lần trước lái xe về đó, người hắn đau nhức tới mức muốn nứt xương, cho nên mới vất xe lăn lóc ở đấy. Lần này thì ngược lại, đúng là dụng tâm lương khổ.
Chu Dạ liền nói: “Vậy thì cho cả Lý Minh Thành và chị Trương Nhiễm Du đi cùng luôn, dù sao cũng tiện đường.” Vệ Khanh đau đầu, xấu tính từ chối thẳng: “Người ta với cô dâu mới muốn ở riêng một chỗ, em đi theo làm kì đà à? Ngoan ngoãn chờ anh, ngày mai anh sẽ đi đón em.” Cô ngạc nhiên: “Sao nhanh vậy, ngày mai anh xuống sao? Em còn muốn ở nhà thêm vài ngày, nếu anh muốn tới, thì ở nhà tới qua Tết Nguyên tiêu thì đi.”
Vệ Khanh dụ dỗ: “Đến Bắc Kinh chúng ta cùng nhau trải qua Tết Nguyên tiêu không tốt sao? Tối nay em xếp đồ đi, cái gì cần mang thì mang đi. Ngoan a, lên trường sớm một chút cũng tốt. Em xem em đó, đống bài tập nghỉ đông đã làm chưa?” Ngay cả bài vở cũng bị hắn lôi ra làm cớ.
Chu Dạ không nói gì, nửa ngày mới nói: “Em nghĩ muốn ở lại vài ngày chăm sóc cha…” Hắn lại dỗ cô: “Bao giờ em nhớ nhà, chúng ta lại về có được không? Bây giờ giao thông rất tiện nha, đi mấy tiếng là tới nơi.” Chạng vạng tối hôm sau, quả nhiên hắn đã tới. Chu Dạ cố ý qua sân bay đón hắn. Gương mặt hắn có chút mệt mỏi, thân mật ôm cô, còn mang theo nhiều quà, có thuốc là và rượu hảo hạng, còn có cả thuốc bổ quý giá nữa.
Chu Dạ giục hắn rửa mặt, hắn lại ngã vật xuống giường không chịu đứng lên, nói vì muốn chạy tới gặp cô, phải làm việc suốt một ngày một đêm, vừa đói vừa mệt. Chu Dạ nhìn trong mắt có tia máu, đau lòng. Vì thế bê một chậu nước ấm vào hầu hạ hắn, còn giúp hắn cởi quần áo. Vệ Khanh xoay người một cái, ôm lấy cô, thỏa mãn thở nhẹ, từ từ nhắm mắt lại, nói: “Chu Dạ, trước đây anh vất vả thế nào, cũng chưa từng có ai đối xử tốt với anh như vậy.” Lại ôm lại hôn, vài cọng râu lún phún đâm cả vào mặt cô.
Chu Dạ đẩy ra, nói: “Đã mệt như vậy còn không ngủ! Ngày mai còn phải lái xe cả ngày nữa.” Hắn vùi đầu vào trong ngực cô, xấu xa nói: “Có em đi cùng sẽ không thấy mệt.” Chu Dạ vừa thẹn vừa giận, đúng là đánh chết không chừa, đẩy hắn ra nói: “Aiz… anh nghiêm túc chút đi!” Đẩy nửa ngày cũng không thấy hắn nhúc nghíc. Đến lúc ngồi dậy, mới phát hiện hắn cứ như vậy mà ngủ rồi.
Lặng lẽ đi xuống giường, giúp hắn đắp chăn. Vặn nhỏ ngọn đèn xuống, nhìn hắn tóc tai hỗn loạn, ngũ quan càng nổi bật, đôi môi gợi cảm, vẻ nam tính cực kỳ quyến rũ. Hóa ra lúc này nhìn hắn lại khôi ngô chín chắn như vậy, vì sao trước kia không thấy nhỉ? Dường như cô bị mê hoặc, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm môi hắn, véo mũi hắn, bướng bỉnh nói: “Ngoan, buổi tối ngủ không được đạp chăn ra.” Tắt đèn, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Vệ Khanh mệt không muốn nh