
c đích, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Vừa lạnh vừa buồn ngủ, không còn hơi sức dây dưa với hắn, nói: “Mau ngủ, mau ngủ đi! Sáng sớm ngày mai còn phải dậy nữa.” Không chiều ý hắn, thật đúng là không yên! Vệ Khanh ôm cô, mãn nguyện đi ngủ.
Bởi vì buổi tối giằng co, đến sáng tỉnh dậy đã thấy muộn. Vừa mở mắt, mới phát giác mình đang ở trong phòng Vệ Khanh, thầm kêu không xong rồi, chẳng may để cha nhìn thấy, còn không biết sẽ nghĩ thế nào! Quay đầu nhìn lại, cũng không thấy Vệ Khanh đâu, hắn dậy thật sớm.
Cầm cái gối, mặc áo ngủ, lén lút mở cửa. Nhìn thấy phòng khách không có người, chạy nhanh trở về. Không nghĩ càng nhanh càng vội, “rầm” một tiếng đụng ở cái ghế, đau buốt tận óc! Tiếng động khiến cho cha cô từ trong bếp nhô đầu ra nói: “Thi Thi, con chậm một chút, cẩn thận ngã! Đụng có đau không?” Chu Dạ nghĩ rằng xong rồi, vừa rồi cha nhất định thấy cô đi ra từ trong phòng Vệ Khanh
Đỏ mặt nói không có việc gì, Vệ Khanh cố tình đi lại gần, nói: “Có thật không sao không? Để anh xem xem.” Dìu Chu Dạ trở về phòng hắn, cô giãy dụa không chịu bước vào, giờ phút này mặt mũi không biết giấu vào đâu. Hắn còn nói: “Anh xem có bị thương hay không? Anh thấy trong ngăn kéo của em có thuốc mỡ.” Kiên quyết ép cô đi vào.
Chu Dạ thấy hắn thật đáng giận! Căn bản là hắn cố ý! Cố ý kéo cô vào ngủ cùng, cố ý làm cho cha cô hiểu nhầm hai người có gì đó… đúng là xấu xa! Chu Dạ giận mà không phát tác ra được, dùng sức đẩy hắn ra, tức giận nói: “Anh tránh ra! Không cần anh lo!” Thất cả là tại hắn, là tại hắn! Bây giờ mặt mũi nào đi ra ngoài gặp cha cơ chứ? Đối mặt với người lớn, da mặt Chu Dạ vẫn rất mỏng.
Vệ Khanh biết rõ còn cố hỏi: “Làm sao vậy? Đầu năm mới sao đã phát hảo rồi?” Ngồi xổm xuống bôi thuốc cho cô. Chu Dạ giật lấy, nổi giận đùng đùng nói: “Anh đi mau, đi mau, về sau không cho phép tới nhà em nữa.” Ra sức ép hắn đi thu dọn hành lý. Vệ Khanh vừa tức vừa buồn cười, biết cô đang giận cái gì, trong lòng xấu xa nghĩ. Chu Dạ này muốn mọi cái đều mơ hồ sao?
Cho tới trưa hắn dỗ cô: “Chu Dạ, Chu Dạ, giờ anh phải đi rồi, em nói gì với anh đi.” Chu Dạ đâu chịu để ý đến hắn, vẫn chưa hết giận. Hai người còn đang náo loạn, thì Lý Minh Thành tới cửa chúc tết, nói: “Thi Thi, đây là kẹo mẹ ta tự làm, đây là mấy món thịt quay, còn có cả lạp xường và cá, nói cho ngươi mang lên trường ăn.” Chu Dạ rất thích mấy món này, vui vẻ nhận lấy.
Lý Minh Thành đã nghe nói Chu Dạ dẫn bạn trai về cùng, cố ý đến xem, cười chào hỏi, “Xin chào.” Chỉ do tò mò. Vệ Khanh trong lòng khinh thường, tình địch gặp mặt, hết sức ngứa mắt, không thể buông tha. Ở ngoài mặt lại cực khách sáo, phong độ nhẹ nhàng, lại bắt tay, rồi mời ngồi, quả thực coi chính mình trở thành chủ nhà. Khi Lý Minh Thành vừa nhìn thấy hắn liền cảm thấy có chút quen quen, nhưng cũng không để ý, tới lúc biết hắn tên là Vệ Khanh, không nhịn được lặng lẽ quan sát.
Chu Dạ thấy nhà có khách, không thể nổi giận, giúp hắn thu dọn quần áo, cầm theo một túi nói: “Đây là đồ ăn cho anh, trên đường ăn tạm. Em sẽ không đưa anh ra sân bay.” Vẫn còn tức giận. Vệ Khanh nhìn thấy Lý Minh Thành tới đây, vẫn lo lắng không yên, đi tới trước mặt cha cô nói: “Chu Dạ, em đưa anh ra sân bay đi.” Trong lòng là cố tình ngăn cách cô và Lý Minh Thành.
Cha cô gật đầu phụ họa: “Thi Thi, đừng làm chậm trễ chuyến bay, đi nhanh về nhanh.” Chu Dạ đành phải gật đầu, nói với Lý Minh Thành: “Ta đi ra ngoài một chút, ngươi cứ ngồi nói chuyện với cha ta một lát.”
Trước khi lên máy bay Vệ Khanh còn dỗ cô: “Chu Dạ ngoan, đừng giận nữa. Phải ngoan ngoãn nha, lúc anh không ở đây, phải nghe lời, không được làm loạn.” Lại ôm, lại hôn. Chu Dạ bị hắn làm phiền, vội nói: “Em biết rồi, biết rồi, máy bay sắp cất cánh rồi đó! Anh còn không mau đi.” Đúng là không có cách nào với hắn cả, nghĩ muốn giận mà cũng không giận nổi.
Chẳng lẽ thích một người là như thế này sao? Vừa tức vừa giận, lại không thể trốn tránh? Lúc Chu Dạ trở về, Lý Minh Thành vẫn còn chưa đi, đang ngồi chơi cờ với cha cô. Đang chơi vui vẻ, cha cô giữ hắn ở lại ăn cơm, hắn cũng không khách sáo, liền lập tức đồng ý. Năm mới, cũng không ăn nhiều. Ăn qua loa vài miếng, có người kêu cha cô đi đánh bài. Lý Minh Thành giúp cô thu dọn bát đĩa, nói: “Thi Thi, ngươi sao lại quen biết Vệ Khanh tiên sinh vậy?”
Chu Dạ hỏi hắn làm sao vậy. Hắn do dự một chút, nói: “Vệ tiên sinh này có phải là tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn ‘Vân Mã’?” Cô gật đầu, không nghĩ tới Vệ Khanh nổi tiếng như vậy, ngay cả Lý Minh Thành cũng biết hắn. Lý Minh Thành giật mình, nói: “Thật sự là anh ta sao?” Hắn từng nhìn thấy ảnh chụp Vệ Khanh qua những bức ảnh về những doanh nhân nổi tiếng, Vệ Khanh từng là thạc sĩ quản lý doanh nghiệp ở Thanh Hoa. Bên cạnh lại có bạn học biết rất rõ về hắn, mỗi khi nói tới hắn, lại vô cùng hâm mộ.
Chu Dạ nhún vai, “Đúng thì sao? Không phải cũng chỉ có một cái mũi, hai con mắt à?” Lý Minh Thành hỏi: “Thi Thi, tình cảm giữa ngươi và anh ta tốt lắm sao?” Cô cười, “Ngươi không cần lo lắng, hắn dù có nhiều tiền, cũng chỉ là người. Tư tưởng có chút xấu xa, nhưng cũn