
n đi, vì thế hỏi: “Vậy bao giờ anh về? Ngày mai? Hay ngày kia?” Cũng không thể ở nhà cô đón năm mới nha, như vậy sao được. Vệ Khanh lười biếng ngã vào ghế sofa nói: “Đường cao tốc đều phong tỏa hết, em bảo anh về kiểu gì?”
Chu Dạ không có cách nào khác, nói: “Em muốn đi ra ngoài mua đồ, anh đi cùng em hay ở nhà xem tivi?” Vệ Khanh vội đứng dậy, đương nhiên hắn muốn đi cùng cô rồi. Chu Dạ kéo kéo hắn, nói: “Anh mặc ấm một chút, bên ngoài rất lạnh.” Còn mình khoác thêm một chiếc khăn quàng cổ tối màu, nói: “Bên ngoài gió lớn, sợ anh bị gió thổi bay đó.”
Hai người lái xe đi vào chợ ở giữa phố, Chu Dạ mua rất nhiều đồ, hạt dưa, lạc, kẹo bán, câu đối, pháo, đèn lồng đỏ… Vệ Khanh đi theo cô, cảm nhận không khí Tết sắp về. Vốn hắn chỉ coi qua năm mới là một hình thức, nhưng ở chung với Chu Dạ, lại hào hứng, một lòng một dạ chuẩn bị, rất vui vẻ.
Chu Dạ thấy bán chăn điện, tiện tay lật xem. Vệ Khanh hỏi: “Mua cái này làm gì?” Cô nói: “Không phải buổi tối ngủ bị lạnh sao? Đặt ở dưới nằm, rất ấm, đêm sẽ không sợ lạnh.” Do dự một chút, một hơi mua hai chiếc, giá cũng không rẻ. Nghĩ cha đã lớn tuổi, có lẽ ngủ cũng không ấm. Mình thì chỉ cần ôm một túi sưởi trong chăn là ấm rồi. Mùa đông năm nay thật lạnh.
Mua xong hàng tết, hai người lại đi chợ mua đồ ăn. Chu Dạ nhớ có một lần nghe hắn nói rất thích ăn cá, cố ý muốn một con cá chép to. Nhìn con cá to rất vui vẻ, không phải mọi người thường nói cuối năm có “cá chép hóa rồng” sao. Hai người xách túi lớn túi nhỏ về, lúc đi qua trường học, lại gặp một người, tầm bốn mươi- năm mươi tuổi, tóc búi gọn gang, trang phục lịch sự sang trọng, trên tay cầm một túi hồ sơ.
Chu Dạ vội đứng lại, chào hỏi: “Cháu chào cô Lý.” Người phụ nữ nhìn thấy Chu Dạ, hai mắt sáng lên, cười nói: “Thi Thi à, về khi nào vậy? Lâu lắm rồi không gặp.” Cô vội trả lời: “Nửa đêm hôm qua cháu mới về, đang chuẩn bị đồ tết, cô đi đâu thế ạ?” Người phụ nữ kia nhìn sang Vệ Khanh, hắn cũng cười cười chào hỏi. Bà gật đầu, cũng không hỏi gì, chỉ nói: “Thi Thi, rảnh sang nhà cô chơi, cô sẽ làm đồ ăn cho con.” Vỗ vỗ nhẹ lên đầu Chu Dạ rồi bước đi.
Chu Dạ giải thích: “Đây là bí thư đảng ủy của trường em, là một người phụ nữ giỏi giang nha, mẹ của Lý Minh Thành đó. Cô Lý rất thương em, lần nào về cũng gọi em qua nhà cô ăn cơm.” Vệ Khanh vừa nghe tới tên Lý Minh Thành, trong lòng có chút không vui, chỉ “ừ” một tiếng, nói: “Đi dạo một ngày, mệt quá, về nghỉ thôi.”
Chu Dạ về nhà liền tất bật, rửa rau thái thịt, đun nước, nấu cơm, xoay như chong chóng. Vệ Khanh xắn tay áo lên giúp sức, lo Chu Dạ vất vả, nói: “Chỉ là ăn uống thôi mà, tùy tiện nấu vài món là được rồi, em chiều anh quá.” Cô không chịu nói: “Sắp qua năm mới rồi, không thể giống như trước.” Cô nghĩ bình thường cha cô ăn uống không đầy đủ, cơm nguội cũng ăn qua loa đối phó, cho nên thà tất bật một chút còn hơn.
Vệ Khanh phá lệ đứng bên cạnh rửa rau, cũng không ngại nước lạnh, đứng sát bên người Chu Dạ, cọ cọ vào người cô, cảm giác như một đôi vợ chồng chân chính. Đáng tiếc là Chu Dạ không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, chỉ nhấc dao trên tay nói: “Anh lại động tay động chân xem, cẩn thận em đem anh ra làm đồ ăn. Đi ra ngoài đi, ra phòng khách ngồi đợi.” Vệ Khanh rụt đầu lại, nhỏ giọng oán thầm: “Bạo lực quá!” Biết không chiếm được tiện nghi, rầu rĩ đi ra ngoài.
Cơm tối rất phong phú, Vệ Khanh cầm hai bình Ngũ Lương Dịch hảo hạng đi ra. Chu Dạ hỏi: “Rượu ở đâu vậy?” Hắn cười: “Mang tới mà, hôm qua quên không lấy ra, vẫn để ở trong xe.” Nói xong rót chén rượu cho cha Chu Dạ, cười nói: “Bác trai, bác nếm thử xem thế nào ạ.” Nhìn cô, cũng rót cho cô một chén: “Em cũng uống một chút đi.” Nhưng cũng chỉ rót lưng chén, hiển nhiên không muốn cho cô uống nhiều.
Cô lườm hắn, nói: “Em không uống, không biết uống.” Đưa chén đặt sang chỗ Vệ Khanh, dáng vẻ nghiêm trang. Vệ Khanh cười thầm, nhóc con, còn giả vờ không biết uống rượu. Tửu lượng của cô thế nào, hắn đã trải nghiệm qua, tửu lượng của người bình thường cũng chưa chắc đã bằng cô.
Ngày thường cha cô thích uống một hai chén, ngồi uống một mình, rất buồn chán. Bây giờ có người uống cùng, gãi đúng chỗ ngữa, rất vui vẻ, nhấp một ngụm, gật đầu khen ngợi: “Thơm lắm! Rượu ngon.” Hai người uống hết chén này tới chén khác, Vệ Khanh dùng hết thủ đoạn bồi tiếp cha cô vui vẻ hớn hở, bao nhiêu chén cũng không từ chối. Đã lâu rồi cha cô không vui vẻ như vậy, nhất thời mê rượu, uống nhiều, đã có chút say.
Chu Dạ vội giữ chén lại, nói: “Cha, cha uống ít một chút. Nếu không, cha về phòng nghỉ ngơi trước được không?” Cha cô đang uống vui vẻ, đâu có chịu dừng, nói: “Thu Thi, uống vài chén đi, vui một chút.” Chu Dạ bất đắc dĩ nói: “Cha, cha say rồi. Nào, con đỡ cha về phòng nghỉ ngơi.” Người uống rượu tối kỵ bị người khác nói là mình say, cha cô cũng vậy, hất hất tay cô ra, nói: “Thi Thi, đừng làm loạn, cha không có say.” Chu Dạ không nói gì nữa, trừng mắt nhìn Vệ Khanh, đều do hắn, cha cô rất ít khi uống thành như vậy!
Vệ Khanh thấy thế, cũng đỡ lời: “Bác trai, tửu lượng cao thật, cháu không đỡ được nữa, không thể uống tiếp.”