XtGem Forum catalog
Có lẽ là yêu

Có lẽ là yêu

Tác giả: Lỳ Lý Tưởng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323242

Bình chọn: 7.00/10/324 lượt.

t chiếc giường đơn ngồi xuống, Vệ Khanh đi theo vào, băn khoăn nói: “Để anh ngủ thư phòng là được.” Cô lắc đầu: “Đã đến đây thì là khách, không có đạo lý nào chủ để khách chịu khổ cả. Cũng mệt mỏi cả rồi, anh đi ngủ sớm chút đi, ngày mai không phải anh còn có việc sao? Chấp nhận ngủ một đêm, thiệt thòi cho anh, ngày mai đi đặt phòng khách sạn sau.”

Vệ Khanh cũng không nói gì, chỉ nói: “Anh thấy ở đây rất tốt. Đúng rồi, trước khi ngủ cũng phải rửa mặt đã.” Chu Dạ lo hắn không quen, cũng ngâm nước nóng, đưa khăn mặt sạch cho hắn. Trong lòng Vệ Khanh vô cùng ấm áp, cứ tưởng rằng Chu Dạ còn ít tuổi, chỉ giỏi tùy hứng đanh đá, không ngờ cô cũng biết chăm sóc người khác. Giờ phút này, thật sự muốn ở bên cô cả đời, sống một cuộc đời giản dị cũng không tệ!

Chu Dạ đấm đấm thắt lưng, nói: “Đi ngủ sớm một chút, sáng sớm mai em còn phải đi sắm tết nữa.” Từ ngày mẹ cô qua đời, mọi việc trong nhà đều do cô đảm nhiệm. Bôn ba cả một ngày, thật sự mệt mỏi, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Chương 25

Ngày hôm sau, khi Vệ Khanh thức dậy thì Chu Dạ đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang bày bát đĩa, nói: “Anh mau đi rửa mặt đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.” Còn nói: “Khăn mặt ở bồn rửa là khăn mặt mới đó, bình nóng lạnh bị hỏng rồi, trong phích nước có nước nóng đó.” Trong lòng Vệ Khanh cảm thấy rất ấm áp, cảm thấy hai người bọn họ nên như vậy, cuộc sống ấm áp mỹ mãn, đây chính là đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười. Đi lại gần, ấn lên trán cô một nụ hôn.

Chu Dạ tránh ra, lườm hắn: “Anh làm gì vậy, đây là nhà em đấy! Anh còn cớ lằng nhằng, cẩn thận em đuổi anh ra khỏi cửa.” Vệ Khanh cười: “Đây là phong cách đối xử với khách của em sao?” Cô hừ lạnh: “Anh mà cũng có dáng vẻ của khách à?” Nhanh đi rửa mặt đi, cha em sắp về rồi, cùng nhau ăn sáng.”

Lúc Vệ Khanh rửa mặt xong đi ra, cha cô đã trở về. Chu Dạ nói: “Cha, bên ngoài có lạnh lắm không?” Cha cô cầm bát cháo trên bàn, chậm rãi nhắc cô ra ngoài nhớ mặc áo khoác cho ấm. Cô cũng ngồi xuống bê bát cháo lên, vừa cầm thìa, vừa nói: “Con mời cha ăn sáng.” Lại nói với Vệ Khanh: “Ở đây ăn sáng bằng cháo, không biết anh có ăn quen hay không?”

Vệ Khanh gật đầu, cháo rất ngon, bên trên còn rắc rau thơm và hạt tiêu, mùi hương thơm nồng. Hắn liên tục khen ngon, không ngờ tay nghề của Chu Dạ lại khá như vậy, thật sự cao tay, không kém đầu bếp nhà hắn. Thấy trong bát hắn và bát cha cô trêu có một quả trứng trần, nhưng trong bát cô lại không có, hỏi: “Chu Dạ, em không thích ăn trứng trần sao?” Cô nói: “Trong tủ lạnh hết trứng gà rồi, đợi lát nữa đi chợ mua thêm. Đãi khách không chu đáo, anh tạm thời chấp nhận đi.” Vệ Khanh biết cô thương cha và mình, không biết vì sao, trong lòng nao nao, vội xúc quả trứng đem sang bát cô nói: “Anh không thích ăn trứng gà, em ăn đi.”

Chu Dạ cho là hắn thật sự không thích ăn trứng gà, nói: “Trứng gà có nhiều chất dinh dưỡng, vì sao không ăn chứ? Trước kia mẹ em thường làm cho em ăn, anh cũng nên ăn nhiều một chút, kiêng ăn là không tốt.” Không nhận, bê bát cháo ra ngoài sofa ngồi nghe dự báo thời tiết trong vài ngày tới.

Trong lòng Vệ Khanh cảm thấy tràn ngập ấm áp, cảm thấy rất mãn nguyện nha, cho quả trứng lên miệng cắn một miếng. Cha cô vừa ăn cháo vừa hỏi: “Vệ tiên sinh làm nghề gì vậy?” Hắn vội đáp: “Cháu kinh doanh nhỏ thôi ạ.” Đương nhiên cha cô biết thân phận hắn không nhỏ, chỉ cần nhìn chiếc xe đậu dưới lầu kia là biết, lập tức nói: “Vệ tiên sinh khách khí rồi, quả là tuổi trẻ tài cao.” Vệ Khanh khiêm tốn, liên tục nói không dám, không dám. Tuy rằng cha cô không thích nói nhiều, nhưng mọi việc đều thu vào tầm mắt, trong lòng sáng tỏ, thấy tính tình Vệ Khanh không kiêu căng, không nóng nảy thì rất ưa thích.

Chu Dạ quay đầu nói: “Vài ngày tới có tuyết rơi. Vệ Khanh, sợ rằng trên đường lại phong tỏa, anh về Bắc Kinh kiểu gì?” Vệ Khanh đang ước việc đó xảy ra, chỉ cười nói: “Không về được thì ở nơi này đón năm mới cũng được, sao vậy? Không chào đón anh sao?” Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt cha, nói: “Vậy anh phải hỏi ý kiến cha em đã.” Cha cô nở nụ cười hiếm hoi, nói: “Vệ tiên sinh nếu không chê, cứ ở lại thêm vài ngày đi.”

Vệ Khanh đắc ý cười tươi. Chu Dạ dọn dẹp bát đũa, hỏi: “Cha, hôm nay cha có đi đâu không?” Cha cô nói đi tới xưởng tính toán sổ sách, trưa sẽ không về. Cô gật đầu: “Vậy buổi tối cha về sớm một chút, con sẽ nấu vài món cha thích.” Đưa mũ và áo khoác ngoài cho cha. Vệ Khanh đứng bên cạnh nhìn, có chút ghen tị.

Chu Dạ hỏi: “Trong nhà không có điều hòa, tối hôm qua ngủ có ấm không?” Vệ Khanh lần đầu tiên tới phía nam, đúng là không quen, vừa ẩm ướt vừa lạnh, ôm cô nói: “Hơi lạnh một chút, hay buổi tối em ngủ chung với anh được không? Như vậy sẽ không lạnh.” Cô dùng lực đạp vào chân hắn, tức giận nói: “Không phải anh tới đây có việc sao? Quên chuyện hôm qua đi, hôm nay anh ra đăng ký phòng khách sạn.”

Vệ Khanh cũng không giả vờ nữa, thẳng thắn nói: “Em có biết vì sao anh tới đây không? Sao có thể thuê khách sạn chứ

, tốn nhiều tiền lắm.” Chu Dạ không nói gì, thầm mắng hắn keo kẹt. Thở dài, dù sao đã tới đây rồi, cũng không thể đuổi hắ