XtGem Forum catalog
Cô Gái Ðến Từ Hôm Qua – Nguyễn Nhật Ánh

Cô Gái Ðến Từ Hôm Qua – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323205

Bình chọn: 10.00/10/320 lượt.

cải biên thơ của Byron và đọc ra rả:

– Ôi, sức mạnh của tình yêu! Nó có thể biến lừa thành người và biến người thành lừa.

Nó chế giễu mặc nó, tôi cứ nhe răng cười hì hì. Dù sao tôi cũng đã tự nhận điều đó và tôi vẫn nghĩ rằng khi yêu thực sự, tất cả đàn ông đều biến thành lừa hết ráo, đâu phải chỉ mình tôi.

Hải gầy vốn nổi tiếng là “vua trích dẫn”. Nó có một cuốn sổ tay trong đó chép dày đặc những câu danh ngôn đông tây kim cổ. Mỗi lần tranh luận về một vấn đề gì hoặc muốn châm chích ai, nó thường nhờ “thánh hiền” hỗ trợ. Vì vậy, tụi bạn trong lớp thường gọi nó là “nhà tư tưởng”. “Nhà tư tưởng” sửa thơ Byron để chửi tôi là con lừa, tôi chẳng thèm động lòng nhưng đến khi nó dẫn lời của Karl Marx thì tôi tức điên ruột:

– Nếu tình yêu không phải từ cả hai phía, tức là nếu tình yêu của bạn không làm nảy sinh tình yêu đáp lại, nếu bạn yêu, nhưng không làm bản thân mình trở thành người được yêu thì tình yêu thì tình yêu của bạn là bất lực, và đó là nỗi bất hạnh.

Tôi đỏ mặt:

– Sao mày biết tình yêu của tao không làm nảy sinh tình yêu đáp lại?

Hải gầy giở luận điệu cũ rích:

– Thì mày chứng minh đi!

– Phải có thời gian chứ!

Nó búng tay:

– Tao cho mày một tuần.

Tôi nhăn nhó:

– Một tuần thì ăn thua gì!

– Sao lại không ăn thua? Để tao kiếm cho mày một tấm giấy mời xem phim, mày rủ nó đi.

Tôi so vai:

– Thôi, tao ngại lắm! Rủi nó từ chối thì sao?

Hải gầy trấn an tôi:

– Đừng sợ! Nếu mày rủ nó đi xem phim theo kiểu thông thường, có thể nó ngại. Nhưng đây là mày “tình cờ” có một tấm giấy mời hai chỗ ngồi. Nếu đi một mình thì thừa một chỗ cho nên mày rủ nó cùng đi cho vui. Hiểu chưa?

– Chưa hiểu!

Hải gầy nổi sùng:

– Chưa hiểu cái gì?

Tôi nuốt nước bọt:

– Vậy thì tao chứng minh được cái gì?

– Sao mày ngu quá vậy? Nếu nó chịu đi chung với mày tức là nó có yêu mày, còn nếu nó từ chối tức là mày outside!

Tôi trố mắt:

– Outside là sao?

Hải gầy nhìn tôi với vẻ láu lỉnh:

– Sao mày học mau quên quá vậy? Outside tức là bị ra rìa, tức là đứng ngoài cuộc, hiểu chưa?

Tôi chưa kịp trả lời, nó đã cười hì hì, nói thêm:

– Lúc đó, tao sẽ nhảy vô thế chỗ mày!

Tôi chìa cùi chỏ ra:

– Đừng hòng!

Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, cuối cùng tôi chấp nhận phương án của Hải gầy. Kiểm tra tình cảm bằng cách mời đi xem phim dù sao cũng văn minh lịch sự hơn kiểu “điền vào chỗ trống” hay “đánh dấu chéo vào ô thích hợp” như nó xúi tôi bữa trước.

Hai hôm sau, bỏ trong túi tấm giấy mời Hải gầy đưa, tôi đến gặp Việt An, rủ:

– Việt An đi xem phim không?

Việt An hỏi với vẻ thích thú:

– Phim gì vậy?

Tôi quảng cáo:

– Phim “Yesterday”! Hay lắm!

– Anh có vé không?

Chỉ đợi có vậy, tôi hí hửng chìa tấm giấy mời ra:

– Có đây! Giấy mời hai chỗ!

Việt An cầm tờ giấy, reo lên:

– Hay quá! Để tôi rủ Hồng Hoa đi chung cho vui!

Tôi không ngờ tình huống lại xoay ra như vậy, đành bấm bụng a dua theo:

– Ừ, Việt An với Hồng Hoa đi đi!

Như sực nhớ đến tôi, Việt An hỏi:

– Anh không đi hả?

Tôi cười gượng gạo:

– Tôi xem phim này rồi.

Tối đó, tôi ngồi học bài mà như ngồi trên đống lửa. Nghĩ đến chuyện đáng lẽ giờ này tôi đang ngồi cạnh Việt An trong rạp hát, tôi cứ tức anh ách. Buồn tình chẳng biết làm gì, tôi nắn nót chép lên bài học hai câu thơ của Nguyễn Bính:

– Lòng em như chiếc lá khoai

Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu!

Và ngồi ngâm tới ngâm lui cho tới khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Về thất bại này, sau khi nghe tôi buồn rầu tường thuật lại, Hải gầy kết luận ngắn gọn:

– Vậy là tiêu!

Nó nói kiểu đó khác nào nó giết tôi.

Tôi lập tức phản đối:

– Tiêu sao được mà tiêu!

Hải gầy vẫn khăng khăng:

– Nó không chịu đi xem phim với mày tức là tiêu rồi chứ gì nữa!

Tôi chống chế:

– Nhưng Việt An đâu có biết tao định rủ nó đi xem phim. Nó tưởng tao đem cho vé.

Hải gầy bĩu môi:

– Thôi đi mày ơi! Tụi con gái nó đâu có ngây thơ như mày tưởng. Nó làm bộ phớt tỉnh Ăng-lê để nó cho mày outside đó thôi.

Tôi hừ mũi:

– Mày lúc nào cũng outside, outside, toàn trù ẻo không hà!

Thấy tôi bắt đầu nổi sùng, Hải gầy nhún vai:

– Tao chỉ nói vậy thôi. Còn mọi chuyện là do mày.

Tôi tặc lưỡi:

– Tao sẽ kiểm tra một lần nữa.

– Bằng cách nào?

Tôi nói với giọng quả quyết:

– Rủ đi xem phim! Lần này tao sẽ rủ đích danh!

Hải gầy nhìn tôi nghi ngờ:

– Dám không?

Tôi nóng mặt:

– Sao lại không dám! Mày kiếm cho tao một vé mời khác đi!

Hải gầy làm mặt hề. Nó đứng bật dậy và chập gót chân đánh “cộp” theo kiểu nhà binh:

– Sẵn sàng!

Bốn hôm sau, cũng với tấm vé mời trong túi, tôi lại đến gặp Việt An. Nhưng lần này, tôi đi bằng những bước chân đàng hoàng, vững chải và trang bị trong lồng ngực trái tim quả cảm của Spartacus.

Như những tiết học mẫu mực, tôi mở đầu “chiến dịch” bằng phần “kiểm tra bài cũ”:

– Việt An xem phim “Yesterday” thấy hay không?

– Hay, nhưng tôi không thích đoạn kết lắm.

Vì chưa xem phim này nên tôi không biết cái đoạn kết nó ra làm sao, bèn hỏi dò:

– Việt An không thích chỗ nào?

– Chỗ hai vợ chồng ra tòa ly hôn. Ban đầu họ yêu nhau ghê gớm mà cuối cùng lại không sống với nhau lâu dài được. Tình yêu như vậy nghĩ