
cà phê, sách báo, bớt đi xem phim và hoàn toàn chia tay với các bàn billard.
Sau nhiều lần rủ tôi đi chơi billard không được, Hải gầy đâm ra thắc mắc:
– Bộ mày tu rồi hả?
– Đâu có! Lúc này tao bận… học bài.
Hải gầy nhìn tôi với vẻ nghi ngờ:
– Xạo đi mày!
– Thật.
– Tao không tin.
– Không tin thì kệ mày! Có tiền cho tao mượn vài trăm!
– Làm gì vậy?
– Làm gì kệ tao!
Hải gầy không thèm hỏi nữa. Nó móc tiền ra đưa tôi.
Đợi cho nó đi khuất, tôi hí hửng cầm tiền chạy đi mua… kẹo.
Nhưng vất vả vậy mà nào có yên thân, hôm thì tôi bị Hồng Hoa hạch:
– Sao ông không mua mứt mãng cầu?
Hôm thì tôi bị Chiêu Minh đánh đòn tâm lý:
– Việt An thích ăn nho lắm!
Thế là tôi mua mứt mãng cầu. Rồi tôi lại mua nho. Nhưng ngoài chợ người ta không chỉ bán mứt mãng cầu và nho, tôi mua nhãn. Sau nhãn, tới măng cụt. Sau măng cụt, tôi tới Hải gầy:
– Mày còn tiền không?
– Hải gầy giương mắt ếch:
– Chi vậy?
– Mượn.
– Mày mới mượn đây mà!
– Thì mượn nữa!
Hải gầy nhìn tôi đăm đăm:
– Mày xài gì dữ vậy?
Tôi nhún vai:
– Xài gì kệ tao!
Nhưng lần này Hải gầy không cho tôi “kệ tao” nữa. Nó nheo mắt:
– Mày không nói, tao không đưa tiền.
Bị Hải gầy gây sức ép, tôi nổi sùng, tính bỏ đi. Nhưng nếu bỏ đi thì biết đào đâu ra tiền mua sắm “lễ vật” để cống nộp cho Việt An. Nghĩ vậy, tôi đành thở dài khai báo tuốt tuột “thiên tình sử bí mật” của tôi cho Hải gầy nghe.
Nghe xong, Hải gầy nghiêm mặt, hỏi:
– Mày biết con lừa không?
Tôi ngơ ngác:
– Biết! Mà sao?
Hải gầy khịt mũi:
– Mày ngu như con lừa!
Tôi đỏ mặt:
– Dẹp mày đi!
Hải gầy tỉnh khô:
– Chứ gì nữa! Khi không lại đem tiền đi nộp cho bọn con gái!
Tôi tặc lưỡi:
– Mày không biết gì hết! Ai yêu mà chẳng vậy!
Nó “xì” một tiếng:
– Yêu gì kỳ vậy? Sao nó không mua cho mày mà chỉ có mày mua cho nó?
Tôi ấp úng:
– Việt An có cho tao… mượn sách.
Hải gầy cười hô hố:
– Mượn sách thì nói làm quái gì! Trước giờ nó có tặng mày cái gì không?
Tôi lắc đầu:
– Không.
– Vậy là nó đâu có yêu mày?
– Thì đâu có yêu!
Hải gầy trố mắt:
– Vậy là chỉ có mày yêu nó?
Tôi thở dài:
– Thì vậy chứ sao! Khi nãy tao đã nói với mày rồi!
Hải gầy gật gù:
– Thế thì tao hiểu rồi! Tình yêu mày thuộc diện tình yêu đơn phương. Giống như đường một chiều vậy, có tới mà không có lui.
Rồi nó tặc lưỡi bình luận:
– Yêu như vậy thì thà không yêu còn hơn!
Tôi nổi máu tự ái:
– Biết đâu Việt An cũng yêu tao thì sao?
Nó hất mặt:
– Mày căn cứ vào đâu mà nói vậy?
– Chẳng căn cứ vào đâu hết! – Tôi đáp với giọng bối rối – Tao chỉ đoán vậy thôi!
Hải gầy phẩy tay:
– Cái gì chứ tình yêu không thể đoán mò được! Phải dựa trên cơ sở khoa học đàng hoàng!
Tôi gãi tai:
– Cơ sở khoa học ở đâu mà dựa?
Nó hùng hồn:
– Mình phải tạo ra!
Tôi đi từ thắc mắc này đến thắc mắc khác:
– Tạo ra bằng gì?
– Bằng thư.
Tôi chợt hiểu ra:
– Bộ mày xúi tao viết thư cho Việt An hả?
– Chớ sao nữa! Mày viết đi, tao góp ý cho!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
– Thôi, tao không chơi cái trò viết thư đâu! Rủi nó cao hứng nó đem khoe tùm lum, chắc tao phải bỏ học mất.
Hải gầy cười:
– Ai bảo mày viết dài dòng chi! Mày chỉ viết ngắn gọn một câu thôi: “Việt An… Thư”. Chỉ có ba chữ. Phía dưới mày thêm mấy chữ “yêu”, “không yêu” hoặc có thể “chưa yêu”, “sắp yêu” cho có vẻ phong phú, đa dạng. Rồi mày bảo nó chọn chữ nào phù hợp với tâm trạng của nó điền vào chỗ trống của câu trên. Xong, nó gởi trả lại mày.
Tôi nhăn mặt:
– Thư tình mà mày làm như bài tập ngữ pháp không bằng!
Hải gầy vỗ vai tôi:
– Thì tao đã bảo đây là kiểm tra khoa học mà lại! Còn không thì mày viết hai câu “Việt An yêu Thư” và “Việt An không yêu Thư”, sau mỗi câu mày vẽ một ô vuông rồi bảo nó đánh dấu chéo vào ô vuông thích hợp. Kiểu như bài thi trắc nghiệm vậy!
Tôi giơ hai tay lên trời:
– Thôi, thôi, tao không có nghe lời xúi bậy của mày đâu!
Hải gầy sầm mặt:
– Sáng kiến hay vậy mà mày kêu xúi bậy!
Tôi rụt cổ:
– Làm theo mày, rủi nó đánh dấu chéo vào ô “không yêu” thì chết tao.
– Có gì đâu mà chết! Nếu vậy thì mày được trở lại làm người, khỏi phải làm con lừa nữa!
Tôi cười hì hì:
– Tao khoái làm con lừa hơn.
Thấy tôi có vẻ say mê đóng vai con lừa cho Việt An (và cả Hồng Hoa và Chiêu Minh nữa) xỏ mũi dắt đi, Hải gầy chán nản thở hắt ra:
– Kệ xác mày! Mày đi mà làm con lừa lấy!
Tôi chìa tay:
– Đưa tiền đây!
Hải gầy cau có móc tiền đưa tôi rồi bỏ đi một mạch.
Hồi nhỏ tôi đâu có đến nỗi ngu ngốc như vậy.
Tiểu Li bị tôi xỏ mũi dài dài.
Được tôi phân công nghĩ trò chơi mới, chắc nó nằm thao thức nghĩ ngợi suốt đêm. Nên mới tờ mờ sáng hôm sau, tôi chưa kịp leo xuống khỏi giường đã nghe tiếng nó ơi ới ngoài cửa:
– Anh Thư ơi! Anh Thư!
Tôi ngồi trên giường, chăn quấn tận cằm, thò đầu ra cửa sổ:
– Làm gì kêu om sòm vậy?
Trông thấy tôi, Tiểu Li khoa tay, khoe:
– Em nghĩ ra trò chơi mới rồi.
– Trò gì?
Nó chớp mắt:
– Chơi đi trốn đi tìm.
Tôi “xì” một tiếng:
– Tưởng gì! Tao nghĩ ra trò đó lâu rồi!
Tiểu Li chun mũi:
– Anh nghĩ ra sao anh không nói?
Tôi gãi đầu:
– Tao định nói nhưng chưa kịp nói thì mày đã nói mất.
Không để ý đến giọng điệ