Polaroid
Cô em, nhầm giường rồi!

Cô em, nhầm giường rồi!

Tác giả: Gián

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323561

Bình chọn: 7.5.00/10/356 lượt.

nói bằng giọng run run:

– “Khanh rất yêu bác.”

Ta đaa, vấn đề là ở chữ Khanh. Nếu tôi chỉ nói một chữ Khanh cụt lủn thì bà ấy sẽ không phân biệt được là ‘Thuỵ Khanh’ hay ‘Hán Khanh’, biết đâu vẫn còn cơ hội.

Bà nghiêng đầu, mừng rỡ nói:

– “Mẹ cũng yêu Khanh nhiều lắm.”

Hơi thở của Hán Khanh chậm mất một nhịp.

Sau đó, anh ấy lôi tôi ra ngoài, băng qua hành lang và xuống lầu nhanh như chớp, thậm chí không thèm dùng thang máy và tôi cũng chưa kịp chào chị Thiện Khanh đang ngơ ngác ở cửa lấy một tiếng.

Mãi đến khi chúng tôi đã ra khỏi bệnh viện, đứng thở gấp trên con đường vắng vẻ tràn ngập ráng chiều, Hán Khanh mới lên tiếng:

– “Cảm ơn cậu.”

Í?

Trong ánh nắng vàng cam buồn bã cuối ngày, tấm lưng gầy gầy của anh ấy đổ dài xuống nền đất thành một cái bóng cô độc và trơ trọi, đem lại cho người ta cảm giác đau thương khó nói thành lời.

Không kìm được, tôi vòng tay ôm lưng anh ấy từ phía sau, dụi dụi đầu, khịt mũi nói:

– “Có tôi ở đây.”

Hán Khanh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, một lát sau mới gọi khẽ:

– “Khiết Du…”

– “Hở?” Tôi hơi ngẩng đầu lên.

Anh ấy thình lình xoay người lại nhìn tôi, miệng nở nụ cười yếu ớt:

– “Sau này…Dù cho có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nắm tay tôi như lúc nãy là đủ rồi.”

Tôi cười tít mắt, hăm hở gật đầu:

– “Tôi hứa.”

Đúng vậy, em hứa với anh.

Sẽ luôn ở bên cạnh anh, nắm chặt tay anh. Sẽ cho anh thấy nụ cười của anh diệu kỳ đến mức nào.

Sẽ không để anh phải cô đơn nữa.

Em hứa.

Chương 34

CHƯƠNG BA MƯƠI BỐN: Rắc rối

Nhà Hán Khanh. Sáng sớm.

Đây không thể nào là sự thật.

Hán Khanh thầm rên rỉ trong lòng khi nhìn hệ thống dữ liệu của tập đoàn được thay thế một bình địa trống rỗng – bằng chứng hết sức hùng hồn cho chiến thắng vẻ vang oanh liệt của Kẻ Mộng Du. Rõ ràng là tên hacker lập dị và điên khùng đó đã sử dụng virus.

Và quỷ tha ma bắt hắn đi, đây là chương trình virus “Vô Danh”. Đúng với tên gọi của nó, một khi chương trình này càng quét qua bất cứ hệ thống máy tính xấu số nào, nó sẽ chẳng để lại bất cứ thứ gì, hệ thống đó sẽ hoàn toàn trống rỗng và đương nhiên, vô danh.

Đến sức lực để gào thét cũng không còn, Hán Khanh thẫn thờ nhìn lên màn hình, thế giới xung quanh dường như chỉ còn là một màu xám xịt.

Vốn dĩ đây chỉ đơn giản là một thử thách nho nhỏ, một trò chơi nhằm thúc đẩy quá trình mua bán của hai công ty với nhau, tuy nhiên không ngờ họ lại sử dụng virus.

Sau khi giằng co với Kẻ Mộng Du được một thời gian dài, hắn phải thừa nhận rằng tên hacker đó thực sự là một đối thủ rất khó nhằn. Sự thật đã chứng minh điều đó bằng nhiều đêm thức trắng mệt mỏi của Hán Khanh.

Nhưng trong bản giao kèo của Blue Phoenix, họ hoàn toàn không đề cập tới chuyện, sẽ có một đồng chí virus biến thái được ra sàn. =__=

Chương trình virus này đã gặm sạch sẽ nhiều thông tin cực kỳ, cực kỳ tối mật và quan trọng. Đây quả là một đòn chí mạng vào tập đoàn của ba Hán Khanh, hậu quả vô cùng nghiêm trọng và có thể kéo theo nhiều hệ luỵ khó lường.

Mà hắn còn mặt mũi nào để nhìn ba mình nữa chứ.

Kẻ Mộng Du rõ ràng đã sử dụng từng mi – li – mét vuông một trên bộ não đáng sợ của mình. Y ra tay rất nhanh gọn, hoàn toàn không để lại chút giấu vết nào, ngoại trừ một bầy vịt hùng dũng khốn kiếp rất quen thuộc với Hán Khanh. Trên trang chủ trống rỗng, đám vịt đó vẫn nghênh ngang diễu hành rất oai phong, tựa như lời chào tạm biệt mỉa mai cuối cùng mà Kẻ Mộng Du đã dành cho hắn.

Hán Khanh đã quá lơ là. Ba hắn đã nói, kẻ nào xem thường đối phương chính là kẻ chiến bại, quả không sai.

Tốt lắm.

Tốt vô cùng.

Báo cảnh sát?

Không có bằng chứng.

Vác bom tới công ty Blue Phoenix chết bầm đó để đòi nợ?

Không đủ can đảm.

Thuê xã hội đen xử lý họ?

Không chịu được sự phán xét của toà án lương tâm.

Bế tắc, quá bế tắc.

Hán Khanh mệt mỏi dựa người ra ghế, đưa một tay lên bóp trán. Lúc này nhìn hắn già đi đến vài tuổi, đôi mắt sáng màu nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính như muốn ăn tươi nuốt sống, dường như còn có cả vài phần tuyệt vọng.

Những lúc bấn loạn rối ren như thế này, chỉ muốn ở bên cạnh cô nàng Khiết Du quậy phá đó. Chỉ cần nhìn thấy cô cười, trái tim của hắn sẽ bình yên, rất bình yên.

Cô ấy chỉ là ai đó của thế giới. Nhưng với hắn, cô ấy là cả thế giới.

.oOo.

Trịnh Sơn uể oải đưa tay vò mái tóc rối bù như tổ quạ của mình, mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài và lê đôi dép nhựa ra ngoài mở cửa.

Ôi bà nội cha tên nào phá làng phá xóm vào lúc tám giờ ba phút sáng ngay ngày Chủ nhật ấm áp như thế này chứ! Anh đang ôm gối ngủ ngon lành, nằm mơ thấy mình đang tán tỉnh một cô em chân dài xinh đẹp, rốt cuộc lại bị tiếng chuông cửa chết bầm của kẻ nào đó cắt ngang mộng đẹp. Ôi bi kịch, đây đúng là bi kịch. -_-|||

Mà ai lại đến nhà anh vào lúc sáng sớm tinh mơ như thế này chứ? Hay là, thôi chết rồi, việc anh giấu hàng loạt cuộn giấy vệ sinh trong toilet trường đã bị bại lộ? Hoặc là hôm nọ, anh đã bỏ chuột chết vào cặp thầy giám thị, và họ đã tìm ra thủ phạm?? A a a a…

Đồng chí Trịnh Sơn quậy như giặc, sau bao nhiêu năm tháng tung hoành ngang dọc, cuối cùng cũng đã đụng phải ngày Phán